Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 90 : Bạn mới

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng bước dọc dãy trên dãy hành lang, tay ôm chồng sách thẫn thờ bước đi, cô vẫn không sao quên được nụ hôn tối qua của Lăng Hạo, nhẹ nhàng,

cuồng nhiệt, chất chứa bao nhiêu là cảm xúc.



Vì không muốn đối mặt với Lăng Hạo cho nên cô đã dậy từ rất sớm để đến trường, vào đến trường lại không có ai.



Cô muốn đi đến phòng hội trưởng, nhưng mà lại không dám. Bởi vì tối qua

anh đã nói, không muốn gặp mặt cô nữa, làm sao cô dám đến tìm anh.



Nhưng mà đôi chân lại không nghe theo sự điều khiển của cô cứ đi về phía phòng hội trưởng.



Hạ Đồng hít một hơi thật sâu, một tay vươn ra cầm tay nắm, mở ra lại không được, đã bị khóa ngoài.



Cũng phải, anh vẫn chưa đến trường thì làm sao cửa mở.



Hạ Đồng khẽ thở dài, ôm chồng sách xoay người đi, càng ngày cô càng không

hiểu bản thân mình, tại sao giữa một người tốt với cô như Lăng Hạo với

một người lạnh nhạt với cô như Dương Tử thì tại sao cô luôn nghĩ đến

Dương Tử?



Khi anh đuổi cô đi, khi anh nói không muốn nhìn thấy

cô nữa, thì tim cô lại đau lên từng hồi một, không đau một lần một mà là đau từ từ, từng chút cũng đủ làm tim cô đau đớn.



-Hạ Đồng, đến sớm thế?



Mãi mê suy nghĩ, lại bị một giọng nói mang chút mừng rỡ cũng có nét trẻ con vang lên. Hạ Đồng nhìn Khiết Đạt đang đứng trước mặt mình, anh vẫn thế, vẫn vui vẻ như mọi ngày.



-Chào anh, anh cũng đến sớm thế?-Hạ Đồng mỉm cười đi lại gần anh



-Sao đây? Lại ngủ không được nữa sao?-Khiết Đạt xoa nhẹ đầu cô



-Không phải, là do tối em ngủ sớm.-Hạ Đồng nở nụ cười, sau đó cùng anh bước dọc dãy hành lang im ắng



-Nghe nói chân em phải bó bột, đã đỡ chưa?-Khiết Đạt vừa đi vừa nhìn chân cô hỏi han



-Đỡ rồi, hôm qua vừa tháo bột, đi lại cũng tốt hơn.



-Có phải đang có chuyện gì buồn hay không?



Khiết Đạt nhìn thấy cô hôm nay không vui vẻ cười nói như mọi ngày, cứ cúi đầu mà đi, anh hỏi cô cứ trả lời, khuôn mặt lại hiện lên nét buồn.



Hạ Đồng không đáp, khẽ gật đầu.



-Đã xảy ra chuyện gì?-Khiết Đạt nhíu mày hỏi cô



-Em bị Dương Tử đuổi rồi.-Hạ Đồng hít một hơi, khó khăn nói từng chữ một




Lại không hiểu vì sao, cô lại không chú tâm vào được, chỉ

nghĩ đến khuôn mặt của Dương Tử. Đôi mắt đen lạnh lẽo đó nhìn cô, đôi

môi đẹp đó lại nói ra những lời lẽ tàn nhẫn.



-Mình điên thật mà.-Hạ Đồng vò vò đầu nằm ập xuống bàn



Cô nhớ đến anh làm gì cơ chứ? Mắc gì phải nhớ đến anh? Có nhớ cũng phải

nhớ người làm cô cười chứ? Lăng Hạo, Khiết Đạt, Thiên đó, tại sao lại

luôn hiện ra gương mặt lạnh lùng cùng cô đơn đó.



Rốt cục cô đang bị gì thế này!??



-Chào bạn.



Hạ Đồng giật mình ngóc đầu lên nhìn người vừa nói chuyện với mình, trước

mắt cô bây giờ là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa, mái tóc nâu ngắn

chưa đến vai, chiếc băng đô hồng cài trên đầu, đôi mắt to tròn màu xanh

biếc, chiếc mũi cao, môi đỏ mọng, làn da trắng. Thoạt nhìn rất giống con lai.



-Chào bạn.-cô gái ngoại quốc mỉm cười lặp lại lời lúc nãy



-Bạn là...



-Mình là Tracy.-cô gái nhoẻn miệng cười ngồi xuống ghế đối diện cô



-Trac... Tracy...



-Là Tracy. Bạn cứ gọi mình bằng tên Việt Nam cho tiện, Trịnh Bạch Mai.



Bạch Mai nói vươn bàn tay trắng mịn ra tới trước mặt Hạ Đồng.



-Chào cậu Bạch Mai, mình là Hạ Đồng.-Hạ Đồng vui vẻ đáp lời, sau đó cũng đưa tay ra bắt tay Bạch Mai



-Mình vừa từ Anh về, có gì chỉ dạy mình thêm.



-Tớ rất sẵn lòng.



Ngồi nói chuyện Bạch Mai nói cho cô biết, Bạch Mai từ nhỏ sinh sống bên Anh, mẹ là người Việt cha là người Anh, Bạch Mai học ở trường cũng bị bạn bè cô lập, họ cho rằng Bạch Mai tự kỉ. Ngày nào cũng đi một mình, chẳng

nói chuyện với ai. Bạch Mai nói, Hạ Đồng là người đầu tiên Bạch Mai chịu nói chuyện nhiều đến thế, Bạch Mai rất mến cô.



Nhưng mà Hạ Đồng lại không thấy vậy, Bạch Mai nói chuyện rất dễ nghe, lại rất vui tính, dễ gần gũi.



Cô không ngờ, trong trường Nhuận Lâm cuối cùng cô cũng có một người bạn là nữ.