Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 91 : Phanh phui

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng cùng Bạch Mai rời khỏi thư viện, vô tình bước qua sân vận động,

lại nghe được tiếng reo hò đầy phấn khích. Hạ Đồng nhìn qua đám đông,

hầu như những học viên có tiết thể dục trong sân vận động đều tập trung

tại sân bóng rổ. Hình như đang có một trận bóng rổ đặc biệt thu hút đang diễn ra.



-Nhìn có vẻ vui nhỉ? Qua đó xem đi.-Bạch Mai lôi kéo cô



-Chỉ là chơi bóng rổ thôi, mình về lớp đi.-thật ra cô không có tâm trạng để

xem mấy chuyện này, dù ai chơi cũng không liên quan đến cô, về lớp vẫn

hơn.



-Nhưng mà hình như rất hay, qua xem một lúc đi.-Bạch Mai vẫn kéo cô về phía đám đông kia



-Nhưng...



Hạ Đồng bất đắc dĩ để Bạch Mai kéo mình đi, cả hai chen chúc vào đám đông

kia, ánh mắt Hạ Đồng khẽ động khi thấy hình ảnh trước mặt.



Hai

con người đẹp đến hoàn mĩ, lại mang một vẻ đối lập nhau, dáng người cao

ráo nhanh nhẹn cầm bóng di chuyển trên sân, nhảy cao ném vào rổ. Mồ hôi

nhễ nhại dưới ánh nắng mặt trời lại càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mĩ đó.



Từng động tác di chuyển, đập bóng, ném bóng, lại thu hút đẹp đến thế.



Dương Tử chỉ vừa ném bóng vào rổ của Lăng Hạo, lập tức Lăng Hạo phản công ném trả lại. Trên sân bóng rổ, chỉ còn hai người con trai là nổi bật nhất.



Hạ Đồng ngẩn người nhìn hai anh chơi bóng rổ, bị những động tác đẹp đến hút hồn kia cuốn lấy, đẹp đến mức không thể tả được.



-Cố lên, cố lên!!!



-Anh Dương Tử!!! Dương Tử!!!



-Anh Lăng Hạo!!! Lăng Hạo!!!



Từng tiếng hò reo đầy phấn khích của học viên xung quanh làm cả sân vận động náo loạn lên, Bạch Mai đứng bên cạnh cô cũng không ngừng la hét.



Khi nhìn thấy Lăng Hạo sắp ném bóng vào rổ bóng bên Dương Tử, không biết Hạ Đồng ăn trúng cái gì lại vô thức la lớn, làm tất cả học viên đều nhìn

cô.



-Dương Tử, cố lên, cẩn thận kìa.



Hạ Đồng vừa la câu

đó lên, lập tức muốn bốc hơi khỏi đây ngay, cô vừa nói cái gì thế, cô bị điên rồi mà, quả thật điên rồi. Hạ Đồng dùng tay che che mặt mình lại,

nhưng mà hầu như ai cũng nhìn cô. Ngay cả Dương Tử và Lăng Hạo cũng

nhìn.



Đáng lẽ đường bóng của Lăng Hạo quăng trúng vào rổ nhưng lại không hiểu vì sao lệch sang một bên.



_Huýt...



Tiếng còi của thấy giáo dạy thể dục vang lên, đồng thời cũng là báo hiệu trận bóng kết thúc, tỉ số là 68-67, Dương Tử thắng Lăng Hạo một trái.


Xung quanh từng đợt từng đợt vang lên những tiếng nói khinh bỉ, như một cơn sóng ập đến, Hạ Đồng vô lực nhìn xung quanh.



Cô đến đây thực hiện theo hợp đồng căn bản chỉ có Dương Tử, Lăng Hạo,

Thiên, Khiết Đạt và Sa Sa biết mà thôi, cô luôn che giấu bởi vì cô biết

một khi họ biết, chắc chắn sẽ nói cô thừa cơ hội vào trường này kiếm

chác, mồi chài, không thôi sẽ còn đối xử tệ hơn nữa với cô.



Vậy mà đến ngày hôm nay, chính người cô luôn coi là chị, lại nói ra hết.



Hạ Đồng chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt thương tâm, lo lắng của Khiết Đạt và

Thiên, đôi mắt đầy thâm tình lo lắng của Lăng Hạo, đôi mắt lạnh lùng cố

hữu của Dương Tử, còn có khuôn mặt tròn trịa của Bạch Mai, cô không nghĩ ngợi nhiều mà quay đầu bỏ chạy.



Cô muốn chạy thật xa, thật xa,

thoát khỏi cái nơi xa hoa lạ lẫm đầy đắng cay này, cô không muốn mọi

chuyện ra nông nỗi mà. Rõ ràng cô cố chấp, rất cố chấp.



Lăng Hạo dùng ánh mắt căm tức nhìn Sa Sa, từng bước đi đến trước mặt Sa Sa,

không nói không rằng, giơ tay cao lên tát thẳng xuống mặt Sa Sa.



_Bốp



Rõ ràng tất cả đều ngạc nhiên không thôi.



-Lăng Hạo, cậu lấy tư cách gì tát tôi?-Sa Sa tức giận hét lên, bặm môi nhìn Lăng Hạo



-Tư cách gì sao? Vậy thì tôi hỏi cô, cô lấy tư cách gì nói những lời lúc nãy?-Lăng Hạo lạnh lùng hung hăng nhìn Sa Sa



-Đó là sự thật, tôi có nói sai gì sao mà cậu tát tôi, cậu nghĩ cậu đánh tôi, tôi không dám làm gì cậu sao?



-Cô không lẽ không hiểu tính tôi, đừng tưởng trong đầu cô đang suy nghĩ gì

thì tôi không biết, tốt nhất làm gì cũng biết chừng mực, nếu không, cho

dù là Kim Thị, tôi cũng không buông.



-Lăng Hạo...



Lăng Hạo không khác gì quỷ Satan nhìn Sa Sa, sau đó quay người bỏ đi.



Kim Thị dù sao cũng là một tập đoàn lớn lại hùng mạnh, trong trường Nhuận

Lâm bốn dòng họ nắm đầu chính là Dương - Lăng - Vương - Kim, tương đương với Dương Tử, Dương Thiên, Lăng Hạo, Vương Khiết Đạt và Kim Sa Sa.



Hôm nay Lăng Hạo lại dám tuyên bố những lời lẽ này, thì cũng thấy được sự quan trọng của cô trong lòng anh.



Sa Sa bặm môi, hai tay siết chặt run rẩy, Kim Sa Sa cô là ai cơ chứ? Sao lại có thể chịu đựng nổi nhục này?



-Sau này bớt nói lại, cô nói ra cho mọi người biết cũng không hay ho gì

đâu.-Dương Tử khi đi ngang Sa Sa bỏ lại một câu, sau đó bỏ đi một mạch.



...



"Lâm Hạ Đồng, mày chưa xong với tao đâu!!!"