Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 97 : Đưa về nhà Chính

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng mở mí mắt nặng trĩu ra nhìn xung quanh, không thấy ai sau đó

chống hai tay lên giường gượng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời

phía chân trời mặt trời đã bắt đầu lặn, một màu đỏ hồng ở trên bầu trời.



Cô ngủ lâu lắm rồi nhỉ? Từ lúc y tá tiêm thuốc rồi truyền nước cho cô, cô ngủ đến giờ này. Cảm giác mệt mỏi buồn ngủ cũng thuyên giảm.



-Em tỉnh rồi sao? Anh có nấu cháo, ăn rồi uống thuốc.-Lăng Hạo bưng tô cháo nóng hổi đi vào, đặt lên chiếc bàn, đi đến ngồi cạnh cô



Anh chu đáo kiểm tra nhiệt cho cô, thấy cô cũng giảm nhiệt mới thở phào nhẹ nhõm.



-Bớt nóng rồi, em lại ăn cháo đi.-Lăng Hạo đỡ cô đứng lên, dìu đến ngồi vào chiếc ghế dựa



Hạ Đồng thật sự rất cảm động, rất cảm động khi anh lại quan tâm hết mực với cô như thế.



-Lăng Hạo...



Hạ Đồng thật sự bị anh làm đến muốn khóc, cô và anh có quan hệ thân thiết gì, vì sao anh cứ quan tâm cô chu đáo đến thế này?



-Sao lại khóc? Khó chịu lắm sao?-Lăng Hạo thấy cô mắt ứ nước như sắp khóc, vội vã giơ tay lau nước mắt cô, ân cần hỏi



Hạ Đồng lắc đầu ngoe nguẩy.



-Anh biết bệnh rất khó chịu, cho nên em mau ăn hết chén cháo này sau

đó uống thuốc sẽ mau khỏe lại, đến lúc đó em có thể vui vẻ như

trước.-Lăng Hạo như đang dỗ con nít



Hạ Đồng gật nhẹ đầu, sau đó há miệng ăn muỗng cháo anh đút cho.



-Uống thuốc sẽ rất buồn ngủ, vì vậy em uống xong thì quay lại giường

nằm nghỉ, kẻo lại ngủ quên thì không tốt.-Lăng Hạo đưa cho cô mấy viên

thuốc đủ màu cùng một ly nước ấm, căn dặn



-Em biết rồi.



Hạ Đồng ngoan ngoãn bỏ mấy viên thuốc vào miệng, uống nước vào, khẽ

nhăn mặt vì chưa thích ứng được mùi thuốc cùng vị đăng đắng.



-Ngủ ngoan đi, nếu em khỏe lại anh sẽ mua kem em ăn.-Lăng Hạo cười đầy nhu tình, sau đó dìu cô lên giường, đặt cô nằm xuống sau đó kéo chăn

đắp cho cô



-Ừ.



Hạ Đồng đáp, sau đó nhắm mắt lại, cô chỉ kịp cảm nhận được anh đặt nụ

hôn lên trán mình, rất dịu dàng lại đầy yêu chiều, sau đó tiếng đóng cửa vang lên. Hạ Đồng cũng thiếp đi, mất đi tri giác mà ngủ.



Lăng Hạo bưng chén cháo được cô ăn hết cùng ly nước với vài vỏ thuốc

đem xuống bếp, vừa đặt xuống bàn thì điện thoại của anh vang lên. Lăng

Hạo lấy ra, đôi mày anh tuấn nhanh chóng dán chặt lại nhau.


-Ừ, cháu sẽ kêu người đưa quản gia đi.



-Ừm, cậu ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, cháu ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng.



-Cháu biết.



Quản gia không nói thêm, quay người bỏ vào trong, Dương Tử mệt mỏi gác tay lên trán mình, đôi lúc anh thấy rất mệt mỏi, anh lại nhớ, nụ cười

như kẻ ngốc kia, nụ cười sảng khoái tự nhiên. Bao giờ cũng cười.



Cô hay cười, cũng mau rơi lệ, chỉ nghĩ đến người khác lại làm tổn

thương mình, luôn vui vẻ để người khác an tâm nhưng bên trong lại buồn

tủi đến nhường nào. Nhiều lúc anh thật muốn cô phá đi lớp ngụy trang

mạnh mẽ đó, thoải mái sống thật không cần gượng ép.



Lăng Hạo bế Hạ Đồng đã ngủ say trong lòng bước vào nhà Chính, buớc vào phòng khách chạm mặt Dương Tử.



-Bây giờ thì cậu hài lòng chứ?-Lăng Hạo không thiện cảm nhìn Dương Tử



-Chị Ly, rót ly nước cho khách.



Dương Tử đứng lên nói lớn, sau đó đi đến trước mặt Lăng Hạo. Định bế cô nhưng Lăng Hạo né đi không cho.



-Thế nào?-Dương Tử tay rơi vào không trung nhướn mày nhìn Lăng Hạo



-Tự tôi bế em ấy lên phòng, không cần phiền cậu.-Lăng Hạo hời hợt nói



-Không cần, cậu là khách, đưa tôi vẫn hơn.-Dương Tử toan bế cô lại bị Lăng Hạo không cho



-Tôi nghĩ, cậu muốn cô ta không hòan thành nhiệm vụ.-Dương Tử cười lạnh



Lăng Hạo hung hăng nhìn Dương Tử, bất đắc dĩ giao Hạ Đồng cho Dương Tử.



-Cậu Lăng Hạo, mời uống nước.-chị Ly bưng ly nước ra kính cẩn nói



-Không cần, tôi về.



Lăng Hạo liếc nhìn Dương Tử nhìn xuống Hạ Đồng, miễn cưỡng rời đi.



Nếu không phải nghĩ cho Hạ Đồng thì Lăng Hạo đã không nhân nhượng thế này.



Dương Tử ánh mắt nhìn xuống cô đang ngủ say trong lòng ngực mình, hơi

thở chỉ có chút rối loạn, cơ thể cũng chỉ nóng hâm hẩm, có thể đã uống

thuốc cùng ngủ để nghĩ ngơi nên bệnh đã giảm đi chút ít.



Dương Tử không nói gì, bế cô lên trên phòng.



-Thiếu gia, thay đổi rồi.-chị Ly nhìn phía sau anh, khẽ mỉm cười.Zing Blog