Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 98 : Ép ăn cháo

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng giật mình tỉnh giấc, đầu óc cũng bớt choáng váng đi vài phần, đỡ người dậy, nhìn xung quanh phòng mình.



Không đúng, cô uống thuốc xong thì ngủ ở biệt thự của Lăng Hạo, sao bây giờ lại là phòng của cô ở nhà Chính?



Hớ, cô đang mơ hay sao? Làm sao cô có thể về nhà Chính vả lại Dương Tử làm sao có thể cho cô về?



Hạ Đồng gắng gượng rời khỏi giường, vịn tường đi ra ngoài.



Hạ Đồng có rất nhiều điều thắc mắc, nhất là vì sao mình lại ở trong nhà Chính?



-Khụ khụ...



Hạ Đồng ho một tràng, vịn vào thành cầu thang đi xuống, bản thân cũng không ngừng ho.



Cô chỉ mới bớt sốt nhức đầu bây giờ lại ho, biết vậy tối hôm qua cô không rời khỏi phòng.



Hạ Đồng đi xuống bếp rót ly nước uống cho thông họng vừa uống một ngụm suýt bị sặc khi thấy anh đứng trước mặt mình.



-Đã trễ rồi còn chưa ngủ?-Dương Tử đứng nhìn cô chậm rãi mở miệng



-Bị giật mình thức nên tôi xuống uống nước.-Hạ Đồng len lén nhìn anh



-Ừ.



-Mà tại sao, tôi lại ở đây vậy?-Hạ Đồng thắc mắc hỏi



-Cô nên cảm ơn Lăng Hạo, là cậu ta giúp cô có thể quay về.



Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, là Lăng Hạo giúp cô sao? Không phải, không phải là ý của Dương Tử bảo cô về sao? Nhưng mà, Lăng Hạo đã làm gì để

Dương Tử đồng ý chứ?



-Uống cái này đi.-không biết Dương Tử lấy đâu ra một ly nước gừng đưa đến trước mặt cô



Hạ Đồng ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cầm ly nước, hơi lành lạnh, chắc

để trong tủ lạnh được năm mười phút thôi. Độ ấm cũng còn chút chút.



-Nó sẽ giúp cô bớt hơn.



-Ừm.



Hạ Đồng gật nhẹ đầu, không hiểu sao, chưa uống ly nước gừng ày, cô lđã cảm thấy khỏe hơn nhiều, lần đầu tiên, cô thấy một ly nước gừng lại

ngon và ấm lòng đến thế.



Hạ Đồng uống hết ly nước gừng, lúc trước cô rất ghét gừng nhưng hôm


-Từ từ tôi biết. Bây giờ ăn hết đi.



Hạ Đồng hết cách nói, ngoan ngoãn cúi đầu ăn từ chút từ chút một muỗng rồi một muỗng.



Rõ ràng cô là người bệnh mà!!!



-Dương Tử...-Thiên không tán thành cách cư xử của anh



-Anh Thiên, em biết em đang làm gì, phải làm như thế, con gà mái như

cô ta mới ngoan ngoãn.-Dương Tử lấy khăn lau lau miệng mình



-Nhưng cũng vừa phải.



-Anh, tối qua, thư ký Trương điện thoại cho em, nội dung chắc anh cũng hiểu, bác Diêu đã nói với ông ấy rồi, tốt nhất một lát tan học anh nên

tìm ông ấy.-Dương Tử dựa người vào ghế nói



-Thật là phiền, ông chắc chắn sẽ ép anh mau chóng thành hôn, với tính

cách của ông, sẽ không bỏ qua cho anh.-Thiên mệt mỏi xoa trán mình



-Anh thật là đứa cháu ngoan, chả bù cho em.-Dương Tử như cười mỉa



-Dương Tử...-Thiên bất đắc dĩ lắc đầu



-Được rồi, bao giờ anh bị đuổi đi, tài khoản bị đóng băng, nói em, em

nhất định viện trợ cho anh.-Dương Tử như có như không cười



-Em đừng phá anh nữa.



Thiên ngay cả nụ cuời ấm áp ngày thường cũng không còn.



Hạ Đồng nãy giờ nghe đoạn đối thoại của cả hai, mờ mịt hiểu chút chút. Bắt Thiên mau chóng thành hôn? Là với chị Tuyết Ny? Không phải tốt sao? Sao anh lại có vẻ như không muốn?



-Đã ăn hết chưa?-Dương Tử quay sang nhìn cô sắc mặt lạnh không tả được



-À, đang ăn.-Hạ Đồng miễn cưỡng ăn tiếp



Hạ Đồng phải cố gắng lắm mới ăn hết chén khó nuốt kia vào bụng, bệnh mà còn gặp anh, cô chết sớm hơn nữa.



Nhìn cô ăn xong, Dương Tử mới đứng lên đi học, Thiên xoa đầu cô mới

rời đi, Hạ Đồng khẽ thở hắt ra, chén cháo đó, chắc cô nhớ đến suốt đời,

bị bệnh bị ép ăn hết chén cháo kia, chỉ có mình Dương Tử đối xử với người bệnh như thế.