Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 99 : Chủ tịch Dương

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng đi vào trong lớp học, ngồi vào bàn của mình, lặp tức Bạch Mai đi đến nói chuyện với cô.



-Hôm qua sao cậu nghĩ vậy?



-À, tớ bị bệnh.-Hạ Đồng nở nụ cười



-Đã khỏe hơn chưa?-Bạch Mai hỏi han



-Đỡ hơn rồi.



-Hôm qua cậu nghĩ tớ buồn chết được, có biết tớ nhớ cậu lắm không?



-Tớ cũng nhớ cậu.



-Nhưng mà chuyện của cậu là thế nào thế? Bữa cậu bỏ chạy ở sân vận động tớ nghe bọn họ nói về cậu rất nhiều.-Bạch Mai ngồi đối diện cô chống

cằm nói



-Tớ...



Hạ Đồng rũ mi mắt xuống, khẽ cắn cắn

môi, sau một lúc mới thành thật kể hết chuyện cho Bạch Mai nghe, dù sao, mọi người trong trường đều biết hết rồi, giấu giếm làm gì nữa chứ.



Hạ Đồng kể xong nhìn Bạch Mai, hai tay nắm chặt, chẳng qua cô lo lắng, khi Bạch Mai biết còn chịu làm bạn với cô hay không?



-Thì ra là vậy. Chỉ có thế bọn họ đã nói này nói nọ, đúng là trường quý tộc.-Bạch Mai cười, như thể đó là chuyện bình thường



-Cậu... không miệt thị tớ sao?-Hạ Đồng ngập ngừng hỏi



-Cậu nghĩ sao thế? Cậu là người bạn đầu tiên tớ chịu nói nhiều lại vui

vẻ đến thế, làm sao tớ miệt thị cậu được.-Bạch Mai thân thiết nói, còn

nắm tay cô



-Thật sao? Tớ nhất định sẽ quý trọng tình bạn này.-Hạ Đồng mỉm cười ngọt ngào



-Ừ, tớ cũng vậy.-Bạch Mai cười đáp lại



Ánh mắt xanh biếc hiện lên ý cười mỉa, xẹt qua tia khinh khỉnh, lại khó nắm bắt.



...



Giờ giải lao, Hạ Đồng một mình đi xuống phòng y tế, định nằm ngủ một

lát lại phát hiện giường bên cạnh có người. Hạ Đồng liếc nhìn chàng trai ngủ say, không nỡ phá giấc ngủ của anh.



Hình như anh đang mơ một giấc mơ đẹp...



Hạ Đồng khom người cặn kẽ nhìn nét mặt của Khiết Đạt, nét mặt hiền hòa

vui tươi của anh vẫn như ngày nào, làm người đối diện luôn cảm thấy

thoải mái, vui vẻ theo.



Nếu so về độ tốt, thì Khiết Đạt cũng rất tốt với cô.



Nhưng mà với anh, cô chỉ có thể xem là bạn, là một người anh trai.



Đơn thuần là thế!!!



Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, như không dời mắt, Khiết Đạt khẽ nhíu mày, mở đôi mắt buồn ngủ lên, vẻ mặt ngái ngủ hiện rõ lên cả

khuôn mặt.


tới cửa bước vào trong, men theo hành lang tới căn phòng cuối cùng.



-Ông, cháu đến rồi.-Thiên đứng bên ngoài, lễ phép nói



-Vào đi.



Bên trong truyền đến một giọng nói khá già dặn của một người đàn ông,

nhưng vẫn không khó nhận ra sự lão luyện cùng nhạy bén của ông. Thiên

chậm rãi tháo giày kéo cửa bước vào trong.



Thiên nhìn ông của mình, lại nhận được ánh mắt không hài lòng sắc bén của ông, liền cúi gập người một cái.



-Ngồi đi.-chủ tịch Dương ánh mắt nheo lại hiện ra từng nếp nhăn



Thiên ngồi xuống chiếc nệm đối diện ông mình, sau đó liền cầm bình trà

rót trà ra hai chiếc ly. Mùi trà hoa anh đào thơm nức bay toả trong gian phòng.



Chủ tịch Dương là một người đã ngoài sáu mươi lăm,

nhưng sự quyết đoán cùng tinh nhạy của ông vẫn không thua gì người thanh niên, nét mặt già dặn lại nghiêm nghị, khiến đối phương có phần e sợ.



-Nghe nói cậu muốn từ hôn với Tuyết Ny?-chủ tịch Dương cầm tách trà lên khẽ nhấp môi



-Vâng, cháu nghĩ, chuyện hôn nhân là chuyện trọng đại, vẫn là do cháu

tự chọn người cùng mình đi đến cuối con đường.-Thiên suy nghĩ thận trọng trước khi nói



-Sao ngay từ đầu cậu không từ hôn để đến bây

giờ? Tuyết Ny có gì không tốt bằng con bé đó?-chủ tịch Dương tao nhã đặt tách trà xuống, đưa ánh mắt về phía Thiên hỏi



Cô bé? Ý ông chỉ là ai? Không lẽ...



-Cháu chỉ nghĩ mình lớn rồi nên có thể tự quyết định.-Thiên nói, ánh mắt né tránh



-Cậu nghĩ chuyện của cậu tôi không biết hay sao? Đứa em trai của cậu đẽ thế, đến cậu cũng thế, đợi đến như con bé Ân Di mới chịu sáng mắt hay

sao?-chủ tịch Dương quả nhiên nói trúng tâm tư của anh, làm anh khẽ chấn động mạnh



-Ông, ông nói gì thế? Cháu, cháu không hiểu.-Thiên hai tay nắm chặt ly trà của mình, gượng ép bản thân mình cười



-Chuyện của hai anh em cậu, ngày nào ta cũng nắm rõ, đừng để ta lặp

lại, hôn lễ với Diêu gia, chắc chắn phải tiến hành. Còn không, hậu quả,

do cậu lãnh lấy.-chủ tịch Dương đối với cháu trai mình vẫn nặng lời,

tuyệt tình như thế



-Ông...



-Thiếu gia, mời cậu ra ngoài.-hai hộ vệ đứng sau lưng ông anh tiến lên, đưa tay về phía cửa



-Ông...



Thiên bất đắc dĩ buông tha hi vọng sẽ có thể từ hôn, đứng lên cúi người một cái mới rời đi.



Ánh mắt chủ tịch Diêu sáng quắc trong không gian đen tối, lại cầm tách trà lên nhàn nhã uống vào miệng.



-Chủ tịch, chuyện này có nên...-một hộ vệ cung kính hỏi



-Để đó, Thiên với Dương Tử, Thiên vẫn dễ xử lý hơn, nó không được quyết đoán cùng tàn nhẫn như em nó, để ta dạy nó từ từ vậy.



Chủ tịch Dương không hấp tấp uống ngụm trà, vẻ lão luyện hiện ra rõ trong đôi mắt sáng quắc kia.