Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 17 : Bọn thỏ thong thả đi tới

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Tại sao không mở miệng được chứ?



Lúc này hẳn là nên nói gì đó, nhưng mà ta thật sự không biết phải nói cái gì, liền hai mắt cũng nhắm tịt lại, không dám nhìn người trước mặt.



Hình như tổng giám đốc đang nhìn ta, có vẻ rất khó xử.



Trong đầu ta chợt oanh một phát, bỗng dưng toát ra rất nhiều ý nghĩ, trong lòng thật khó chịu, ta nói: “Ta biết hôm qua là vì ngươi uống say chúng ta đều là người lớn cả đùa một chút cũng chẳng có gì mà.”



Nói xong liền nhắm tịt mắt lại.



“Đùa? Đùa cái gì?”



“A?” Ta lập tức mở mắt lên, thấy tổng giám đốc đang nhíu mày thật chặt, đôi môi mỏng mím lại.



Tổng giám đốc có một đôi môi đường nét rất đẹp, tối qua hắn đã dùng chính đôi môi kia để…



Mặt của ta càng nóng thêm, ta kinh hoảng nhìn hắn, không biết làm sao cho phải.



“Hôm qua ngươi nói giờ không giữ lời sao?”



“A?”



“Ngươi đã nói là muốn cùng ta ở chung.” Hắn hạ ánh mắt, hình như hơi xấu hổ.



Hắn nhớ rõ? Không phải trong sách đều nói trong tình huống này thì cái người say xỉn kia qua hôm sau đều không nhớ được gì, đứng dậy mặc quần áo để lại tiền ở đầu giường rồi nghênh ngang rời đi sao.



Ta mơ màng nghĩ ngợi, bỗng dưng cảm thấy có một cái gì đó vừa nóng vừa cứng đang cọ vào đùi ta.



Ta sửng sốt, thấy được hai tai tổng giám đốc đỏ ửng lên rồi.



Toàn thân ta cũng nóng lên, sáng sớm với nam nhân mà nói, quả thật là thời điểm rất chết người.



Vất vả lắm không khí mới dịu bớt, giờ lại đâm ra càng xấu hổ. Ta cảm giác thân thể đối phương cũng rất nóng, cắn cắn môi, nếu như bản thân mình không quá gò bó thì tốt rồi, vào những lúc thế này cũng sẽ không đến mức chẳng biết làm sao.



“Tổng, tổng giám đốc…”



Hắn cúi mặt xuống vùi vào bả vai ta, không để ta nhìn thấy hắn, rồi mơ hồ gọi tên ta.



Chịu hết nổi rồi nha, tim cứ như muốn nhảy ra ngoài vậy.



“An… An Viễn…”



Hắn ôm chặt lấy cánh tay ta, nhẹ giọng nói một câu bên tai ta.
Ta đứng dậy, bước lại phía computer, mở máy lên, lần này không chơi game mà trực tiếp đăng nhập QQ. Vừa vào đến, ava của quái a di liền chớp lên.



Ta nhấp vào, nhìn thấy trong khung có dòng chữ.



“Đừng đáp ứng người kia.”



Khẩu khí lộ ra trong câu chữ làm ta bật cười, ta cũng lờ mờ hiểu được một chút, nhưng ta càng muốn hiểu rõ ràng. Ta gõ vài chữ qua hỏi: “Tại sao?”



Bên kia rất nhanh đáp lại: “Hắc, vẫn còn thời gian lên mạng nha?”



Ta bình tĩnh nói: “Hắn về rồi.”



“Cái tên ngốc này, ta đã nhẫn nhục giúp hắn gánh hơn phân nửa công việc rồi, hắn còn quay về làm gì cơ chứ.”



Ta nói: “Ngươi vất vả rồi, Mạc tiểu thư.”



“Hắc hắc, đâu có đâu có, Vương tiên sinh.”



“Chúng ta gặp mặt đi.”



“Được, ba giờ chiều ngày mai, xin hãy mặc áo sơ mi màu xanh lá, trên tay cầm đóa hoa hồng đỏ chờ ta tại quảng trường XX.”



“Ta không có sơ mi xanh lá.”



“Ngươi khiến ta thật thất vọng mà.”



“Hơn nữa ta nghĩ chúng ta đều biết được diện mạo đối phương ra sao rồi.”



“Xì, vô nghĩa, đây là lần đầu tiên ta gặp bạn trên mạng mà.”



“Được rồi, ba giờ chiều ngày mai, quán cà phê đối diện công ty chúng ta, thế nào?”



“Được!”



“Được!”



==================



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 16: ai nói thỏ chạy nhanh hơn rùa đâu? Hai con thỏ đi cùng nhau liền càng thong thả.