Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 18 : Đầu sỏ sau màn xuất hiện

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Không biết trong lòng nghĩ sao mà vào cuối tuần ta lại thật sự đi sớm, mua một cái sơ mi màu xanh lá mặc vào. Nhưng mà vì bản thân là một thanh niên có nguyên tắc, ta không có mua hoa hồng đỏ.



Ta ngồi xuống quán cà phê đối diện công ty sớm hai mươi phút, nhìn tòa nhà Hạo Tinh qua khung cửa sổ quán. Cuối tuần còn đặc biệt chạy tới nhìn nơi mình làm việc, cảm giác này đúng là thực phức tạp mà.



Khi Mạc tiểu thư đi giày cao gót bước vào quán, trước hết khen cái áo của ta: “Không tệ, ngươi là một trong số ít những nam nhân mặc màu xanh lá trông không giống ếch.”



Ta cảm thấy nụ cười tươi tỉnh của mình cứng ngắc lại.



Phục vụ đi đến, hai ta đều gọi cà phê. Nói thật thì ta không thích thứ này, nhưng mà làm một người phàm tục cho xứng chức, duy trì phong cách của mình, ta chỉ có thể thuận theo thời thế.



Ta chủ động nói: “Tự giới thiệu một chút, ta là Vương Thủ Ninh.”



Mặc tiểu thư nhếch môi cười: “Mạc Bách Linh, vinh hạnh vinh hạnh.” Nàng híp mắt hỏi ta: “Không biết Vương tiên sinh muốn vòng vo tam quốc hay đi thẳng vào vấn đề đây ạ?”



“Đi thẳng vào vấn đề. Tiết kiệm sinh mệnh.”



“Được rồi.” Nàng bỗng dưng vung tay quơ lòng vòng, làm ra động tác kì quái.



Ta trừng mắt nhìn nàng.



“Ta không biết phải nói từ đâu nữa.” Nàng cười cười vẻ có lỗi.



Ta miễn cưỡng uống một ngụm cà phê, sau đó bảo: “Bắt đầu nói từ chỗ làm sao ngươi biết được cái kia kia là ta online đi.”



“Cái kia kia? Ý ngươi là ID nữ sinh hồng phấn ấy à?”



Ta xin ngươi đừng nói ra được không, ta run rẩy, sao ta lại lên cơn động kinh mà lấy cái nick name đó cơ chứ!



“À, đó là vì ta truy tra địa chỉ IP của ngươi, phát hiện có địa chỉ nội bộ của công ty, chỉ cần ngươi dùng mạng của công ty là có thể xem xét tương ứng đến từng máy tính.”



Đây là một trong số những khuyết điểm của tệ nạn lên mạng khi đi làm.



Khóe mắt Mạc tiểu thư hơi nhếch lên, nhìn ta cười tủm tỉm khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng.



“Ngay từ đầu ta đã rất hứng thú với ngươi rồi. Vốn là vì định xin nghỉ phép ra nước ngoài chơi mà An Viễn hông cho, nên ta mới lấy hình của hắn đăng lên mạng, nhưng không nghĩ tới lại có người chấp nhất đến thế.”



Nàng vẫn cười, nhưng biểu cảm đã thay đổi khiến cho người ta cảm thấy dịu lại, thiếu đi một phần áp lực, ta thở phào nhẹ nhõm.
“A lô, Thủ Ninh à?”



“Ừ.”



“Có rảnh không vậy?”



“Làm gì?”



“Cùng ăn cơm chiều đi.”



Ta gãi gãi đầu, thấy Mạc Bách Linh che miệng cười, đáp: “Được.”



“Ta đi đón ngươi.”



“Không cần đâu, ta đang ở bên ngoài. Ngươi ở đâu?”



“Ta ở công ty.”



Cuối tuần mà còn ở công ty cơ à. Ta nói: “Ta đang ở gần công ty, ngươi xuống đi, ta ở bên dưới chờ ngươi.”



“Được.”



Ta cúp điện thoại, Mạc Bách Linh cười như mèo trộm được cá, nàng bảo: “Ta không quấy rầy ngươi hẹn hò, bái bai. À, đừng nói với An Viễn là ta đã gặp ngươi nhé.”



Ta gật đầu, nàng phất tay với ta, liền như trước nện giày cao gót đi rồi.



===============



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 17: Bối phận thật là một thứ rất kỳ diệu.



Vài lời của editor:



Hoàn toàn không hiểu nổi cái dòng miêu tả quan hệ họ hàng đầu tiên của quái a di Vốn nhà K cũng ít họ hàng lắm, chỉ có gia đình K trong này thôi cho nên…