Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu
Chương 14 :
Ngày đăng: 13:47 19/04/20
Cecilia cảm thấy vô cùng may mắn vì cô đã không đường đột bỏ dở chương trình học đại học của mình. Đúng dịp kỉ niệm ngày cưới, tự nhiên cô cảm thấy chán nản với cuộc sống và tiếc nuối những gì đã qua. Lúc ấy cô nghĩ bỏ học là một cách đế tự trừng phạt mình - bởi đã từ lâu, học là thứ duy nhất mang lại niềm vui cho cô trong cuộc sống. Cô không thể hiểu vì sao cô lại từng có ý nghĩ ấy. Ơn Chúa, thầy Cavanaugh đã thật tốt khi giúp cô tự nhận thức vấn đề của mình. Thầy không cố tạo ra áp lực hay can ngăn cô, thầy đúng là một người hiểu biết và thực tế. Cô yêu thích các môn học của mình, đặc biệt là môn Đại số Cao cấp. Chiều chủ nhật là lúc Cecilia có thời gian để đi bất kỳ đâu, làm bất kỳ điều gì mình muốn, nhưng cô lại chọn cách tìm lời giải cho những bài Đại số khó trong giáo trình. Chẳng ai bắt cô phải như vậy nhưng cô làm điều đó hoàn toàn bởi sự hứng thú và lòng say mê môn học. Gần đây, một trong số các sinh viên đã rất khiếm nhã khi gọi Cecilia là cún cưng của thầy giáo. Cô không tin vì thầy Cavanaugh không phải là người không có đạo đức. Cecilia không thấy giận mọi người, mà chỉ thấy buồn cười vì chuyện này.
Trong suốt cuộc đời, cô chưa từng được ai ủng hộ và giúp đỡ tận tình như thế.
Cecilia kể với Ian cô đang học tập tốt như thế nào. Họ đã gửi thư điện tử cho nhau từ lúc anh bắt đầu lên tàu. Hôm qua cô nhận được một tấm bưu thiếp từ Úc. Anh không chọn tấm bưu thiếp in hình nhà hát opera nổi tiếng hay phong cảnh rừng núi đặc trưng của Úc, cũng không phải là những vỉa san hô. Cũng chẳng phải gấu túi hay canguru. Thay vào đó, Ian gửi cho cô một bức ảnh về bầu trời đêm. Bầu trời có dải Ngân hà với hàng triệu, hàng triệu vì sao lấp lánh.
Mặt sau tấm bưu thiếp đầy những lời khen ngợi của anh về điểm số cao mà Cecilia đã đạt được trong học tập, cùng với đó là lời hứa sẽ dẫn cô đi ăn mừng khi anh trở về.
Cathy vẫn không cho Andrew biết chuyện cô có thai. Và Cecilia cũng không dám báo cho Ian về điều này. Việc Cathy vẫn giữ được thai nhi từ ngày này sang ngày khác đã là một chiến thắng rồi. Lần thứ nhất cô bị sẩy khi thai nhi được tám tuần, và lần thứ hai khi được mười hai tuần. Rõ ràng lần mang thai này kéo dài hơn so với hai lần trước, nhưng Cathy không mấy lạc quan dù sao thì cũng chưa thể nói trước điều gì được.
Cecilia là người duy nhất cô báo tin. Ngay cả mẹ đẻ của Cathy cũng không hay biết gì về việc này, Cecilia coi việc Cathy có bầu là một thông tin vô cùng quan trọng.
Hơn một giờ, Cecilia quyết định ăn trưa. Tiếng rađiô vang lên đều đều, cô đang mở một hộp súp thì bản tin thời sự cắt ngang chương trình bốn mươi bài hát hay nhất.
"Đây là bản tin thời sự của KVI. Chúng tôi vừa mới nhận được thông báo là đã xảy ra một vụ nổ trên tàu George Washington, chiếc hàng không mẫu hạm có căn cứ đặt tại Bremerton. Hiện chúng tôi vẫn chưa biết nguyên nhân của vụ nổ này. Có khả năng đây là hành động của một nhóm khủng bố. Có rất nhiều tổn thất về người, nhưng chưa có thống kê chính xác về con số thương vong và mức độ thiệt hại. Chúng tôi sẽ tiếp tục gửi tới quý vị và các bạn những tin tức mới nhất trong các bản tin tiếp theo".
Cecilia há hốc miệng, đánh rơi hộp súp. Toàn bộ súp bên trong đổ đầy ra mặt quầy, nước nhỏ xuống sàn nhà. Rút một ít giấy ăn ra, cô bắt đầu lau dọn thì chuông điện thoại reo vang.
"Alô", cô gần như hét lên khi chụp lấy ống nghe.
"Cậu nghe thấy tin gì chưa?". Đó là Cathy.
"Vừa mới xong. Cậu biết được những gì?".
"Chẳng gì cả... mình chỉ biết đó là một vụ nổ thôi. Mình đã gọi cho bà thanh tra của hải quân, nhưng bà ấy cũng chỉ vừa mới biết tin. Hải quân đã bố trí một khu vực ở căn cứ dành riêng cho thân nhân của những người trên tàu đợi tin đấy. Ở đó chứng ta sẽ được biết mọi chuyện nhanh hơn ở nhà".
"Mình sẽ đi". Cecilia không một chút đắn đo xem sự xuất hiện của mình ở căn cứ có thích hợp hay không. Mặc dù đã nhiều tháng nay không sống cùng Ian, nhưng cô vẫn là vợ của anh.
"Đó là lí do mình gọi cho cậu", Cathy nói, giọng thảng thốt. "Cậu rẽ qua đón mình được không?".
"Mình sẽ tới nhanh nhất có thể". Rồi cô chợt nhớ ra. "Cathy, cậu có sao không?".
"Cathy nức nở. "Mình nghĩ là không… Mình không biết nữa".
"Cathy. Cậu phải cho mình biết".
Cecilia nghe tiếng người bạn đang cố cầm nước mắt.
"Mình... mình bắt đầu thấy có dấu hiệu".
"Khi nào?".
"Sáng nay".
"Có tệ lắm không?". Đưa Cathy đến bệnh viện trước có lẽ quan trọng hơn.
"Không tệ lắm, không như hai lần sảy thai trước". Tuy vậy, Cathy vẫn coi đó như dự báo rằng cô ấy sẽ mất luôn cả đứa con này.
"Mười phút nữa mình sẽ tới".
"Cecilia, nếu không có cậu, không biết mình sẽ xoay xở ra sao". Những giọt nước mắt khiến cô nghẹn ngào.
Tống tất cả vào bồn rửa, Cecilia không kịp thay quần áo, cũng chẳng buồn chải đầu tóc hay trang điểm. Cô không muốn nghĩ đến chuyện có thể xảy ra với người chồng đang ở cách cô nửa vòng trái đất. Nếu cô có học được điều gì trong năm vừa qua, thì đó là điều gì cũng có thể xảy ra. Cô chỉ có thể hi vọng ở những điều tốt đẹp nhất.
Cathy đang ngồi trên bậc hè bên ngoài căn hộ thuê đợi bạn. Vừa thấy Cecilia tới, Cathy đứng bật đậy. Trông cô run rẩy và tái mét.
"Cậu có biết được thông tin gì khác không?".
Cecilia hỏi.
"Không. Còn cậu?".
Cecilia đã bật tất cả các kênh sóng phát thanh lên nghe trong lúc lái xe.
"Toàn là những tin giống bản tin địa phương đã đưa".
"Rất nhiều... người chết"
Cecilia không thể chịu nổi ý nghĩ ấy. "Mình sẽ đưa cậu tới bệnh viện".
"Không, mình phải tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra với anh Andrew không", Cathy nói. "Nếu chúng ta tới bệnh viện, sẽ phải mất hàng tiếng đồng hồ, và có thể họ sẽ giữ mình lại. Mình cần phải biết anh Andrew có sao không.
Rồi mình sẽ đi, mình hứa đấy".
"Có còn ra máu không?".
Cathy lắc đầu. "Không, ơn Chúa".
Cecilia lái xe thẳng tới căn cứ hải quân Bremerton và nhập vào dòng xe đang nối đuôi nhau qua trạm kiểm soát ở cổng vào. Dường như tất cả người thân của các thủy thủ trên con tàu Geogre Washington đều đến đây tìm kiếm thông tin.
Một nhà chứa máy bay rộng rãi được bố trí để làm nơi tiếp đón, hàng trăm ghế ngồi được mang vào, kèm theo đó là nước uống và đồ ăn nhẹ.
"Em có chắc không thể ra ngoài ăn trưa không?".
Justine trả lời bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Anh ta nhún vai. "Anh chỉ hỏi thôi".
"Toàn bộ chuyện này là về cái gì?".
Warren nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. "Anh muốn nói chuyện với em về việc cưới xin của chúng ta".
"Anh Warren!".
"Anh nghĩ anh biết lý do vì sao em không thể đưa ra quyết định".
Tuyệt. Nếu anh ta có bất cứ cách giải thích nào về chuyện đó, thì cô cũng vui vẻ lắng nghe.
"Em rung động trước Seth Gunderson?".
Trong giây lát, cô lặng ngắt không thể trả lời. Lặng ngắt cùng sự bối rối và chán nản.
"Không đúng! Anh vừa nói một điều thật…"
"Đừng cáu thế. Ít nhất em hãy nghe anh nói trước khi tức giận chứ". Warren siết chặt hai tay vào vô-lăng - điều đó cho thấy anh ta căng thẳng đến mức nào.
"Được", Justine nói cộc lốc. Đây chính là lúc để cô hiểu về Warren. Đôi khi anh ta vô tình và mù quáng, giờ anh ta bỗng nhiên lại có khả năng hiểu cô hơn cô hiểu chính mình.
"Em không phải che giấu cảm xúc của mình với Seth làm gì".
Justine khoanh tay một cách cáu kỉnh. "Thế thì sao?".
"Anh có thể cho em những thứ mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn. Trang sức, quà tặng, địa vị... Tất cả em ạ!".
Justine tròn mắt nhìn. "Đó là những thứ mà tất cả phụ nữ cũng đều muốn ư? Anh chắc chứ, Warren?".
Đáp lại, anh ta cúi người về phía cô và mở ngăn đựng găng tay, lôi ra hộp đựng nhẫn. Anh ta mở nắp, chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy bốn kara cô đã từng ngây ngất một lần nhìn thấy vào buổi tối nay hiện ra trong ánh sáng ban ngày.
Nó lấp lánh và quyến rũ hơn bất kỳ thứ gì mà cô từng biết.
"Em nói đi", Warren nói. "Chiếc nhẫn này là dành cho em".
Justine không tranh luận với anh ta. Anh ta nói đúng; chiếc nhẫn kim cương này thật khác thường và bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ đẹp lên rất nhiều nếu có nó trên tay.
"Em thấy sao hả?", Warren giục.
Justine thở dài, thừa nhận mình đã thua.
"Anh đã nói rõ quan điểm của mình. Đó là suy nghĩ của anh".
"Còn gì nữa không?", cô hỏi. "Em phải quay lại làm việc".
"Em muốn có chiếc nhẫn, còn anh muốn em có nó, nhưng em vẫn do dự và anh nghĩ anh biết lý do".
Justine không nói gì.
"Anh có thể cho em mọi thứ em xứng đáng được có, nhưng cả hai chúng ta đều biết có một thứ anh không thể cho em".
"Anh Warren...".
"Hãy nghe anh đã. Em muốn có Seth Gunderson. Em còn trẻ, khoẻ, và quỷ tha ma bắt, anh không phải là thằng mù". Warren bắt gặp ánh mắt cô, rồi liếc sang chỗ khác. "Nhưng anh có thể coi như không thấy".
Justine nhíu mày. "Em không hiểu".
Warren vòng tay qua lưng ghế cô ngồi.
"Em yêu, em muốn làm tình. Đó là điều mà không người phụ nữ nào trẻ đẹp như em lại không ham muốn. Thế thì cứ việc, anh ủng hộ. Cứ cho hắn ta cuồng si nếu điều ấy làm em vui, rồi sau đó hãy trở về với anh".
Những từ ngữ thô thiển từ miệng Warren thốt ra khiến Justine kinh ngạc.
"Anh đang khuyến khích một mối quan hệ sai trái?".
"Nếu không phải là Seth, thì cũng sẽ là một ai đó khác. Em cứ chọn".
"Đó không phải là kiểu hôn nhân em cần!".
Warren nói như thể không nghe thấy lời cô. "Điều duy nhất anh yêu cầu là em phải cho anh biết kẻ đó là ai".
Justine không thể tin được là họ đang nói về một câu chuyện ghê tởm đến như vậy. "Em không phải là loại người ấy, anh Warren ạ".
Anh ta cười toe toét cùng với sự thích thú của một người đàn ông tự mãn vì đã nhìn thấu được mọi sự. "Em chẳng bao giờ biết đâu, Justine ạ. Chẳng bao giờ đâu".