Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu

Chương 16 :

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


Nếu không vì Olivia thì Grace đã bỏ lớp học thể dục nhịp điệu tối thứ tư hàng tuần từ nhiều năm trước rồi. Nhưng bây giờ, nguyên nhân khiến chị chăm chỉ tập luyện lại xuất phát từ sự biến mất của Dan. Bởi Grace nhận ra rằng vận động là cách giải toả căng thẳng tốt nhất. Chị chưa bao giờ vã mồ hôi nhiều đến thế. Từng phút giây vận động đều được chị thực hiện bằng toàn bộ sức lực và sự nhiệt tình trong mình. Trước đây, chị luôn là người tụt lại phía sau, giờ chị vươn lên dẫn đầu lớp về sự hăng hái.



"Bắt kịp cậu, tớ sẽ chết mất", Olivia phàn nàn khi theo Grace vào phòng tắm. "Gần đây cậu sao thế?"



Cứ như Olivia không hề biết chuyện gì đã xảy ra với Grace vậy. "Cậu còn phải hỏi?"



"À, ừ. Tớ hiểu cậu buồn về chuyện của Dan".



"Chưa đúng được một nửa".



Olivia dùng khăn lau mặt. "Cậu ăn tối chưa?"



Grace lắc đầu. Có một thân một mình nên chị chỉ cần ném đồ đông lạnh vào lò vi sóng một lúc là xong. Thứ Tư hàng tuần, chị thưởng bỏ luôn cả bữa tối.



Lúc về đến nhà sau buổi tập thể dục nhịp điệu, chị mệt đến mức chẳng muốn ăn.



"Chưa".



"Cậu có muốn ăn ở Pancake Palace không?". Olivia gợi ý.



Grace không đói, nhưng chị cũng muốn đến một nơi vắng vẻ. "Được thôi".



Chị tận dụng thời gian tắm rửa và thay quần áo. Đã vài tuần nay chị chỉ tán gẫu với bạn bè, và giờ chị mong có được một cuộc nói chuyện nghiêm túc.



Đương nhiên chị và Olivia rất hay gặp nhau, nhưng họ lại hiếm có cơ hội nói chuyện trừ vài câu hỏi han qua loa.



Lúc Grace đến, Olivia đã tìm được một chỗ. Chị ngồi xuống, đối diện với Olivia và với tay lấy thực đơn để sau hộp đựng giấy ăn.



"Chẳng phải đây là quán ăn phía sau trường học của chúng ta sao?". Olivia nói.



Grace phải nghĩ một lúc. Đúng không nhỉ? "Tớ không nhớ, nhưng chắc là thế".



"Cậu còn nhớ Kenny Thomas đã chia tay tớ như thế nào ở quán Pancake Palace này không?".



Olivia nhắc chị nhớ lại.



"Tên Sở Khanh".



Họ nhìn nhau mỉm cười, và cùng quay lại những ký ức ngày xưa. Nhưng Grace không thấy vui nữa khi chợt nhớ đến những lần gặp Dan ở đây trong suốt thời gian học trung học. Cuộc sống của chị sẽ khác như thế nào nếu anh chia tay chị, hay chị có can đảm trả lại chiếc nhẫn anh tặng. Thậm chí ngay cả sau đó, khi vẫn đang tiếp tục học, Grace đã có cảm giác là họ sẽ không thể mang đến cho nhau những điều tốt đẹp. Từ tận đáy lòng, Dan cũng hiểu điều đó. Nhưng ngay trước ngày tốt nghiệp, Grace phát hiện ra mình có thai, Dan nói rằng anh muốn cưới chị và chị đã thuyết phục bản thân rằng đó là việc nên làm.



"Cách đây không lâu tớ và Kelly đã cùng ăn tối tại đây", Grace nói, tự phá vỡ dòng suy nghĩ của mình trước khi rơi vào vực sâu của đau đớn và giận dữ.



Đó là buổi tối Kelly thuyết phục chị không nộp đơn ly dị. Chị đã hứa chờ cho đến khi đứa bé chào đời, nhưng giờ chị thấy hối hận vì quyết định ấy.



"Tớ ghen tị trước mối quan hệ của cậu với các cô con gái", Olivia thứ nhận.



"Chẳng phải cậu và Justine cũng hoà thuận lắm sao?".



Olivia khẽ nhún vai. "Mẹ con tớ không cãi nhau, nếu cậu muốn nói như thế, nhưng cũng chẳng cởi mở với nhau. Theo thông tin tớ nhận được Warren đã đề nghỉ con bé lấy anh ta, nhưng nó thậm chí còn không thèm cho tớ biết chuyện anh ta cầu hôn nó".



"Chắc con bé biết cậu sẽ phản đối".



Olivia chuyển sang đăm chiêu. "Tớ đã thề là sẽ không phản đối, nhưng điều đó chẳng dễ chút nào".



Sự biến mất của Dan đã làm được một điều, đó là đưa Grace đến gần các con gái hơn. Họ nói chuyện với nhau ít nhất một lần một ngày, phần lớn là để khuyến khích và động viên nhau. Sau cuộc nói chuyện gần đây nhất, họ quyết định không thể kéo dài tình trạng không biết tin tức gì về Dan thêm nữa. Các con gái chị sẵn sàng hỗ trợ phí tổn thuê thám tử tư, chúng rất muốn có câu trả lời, giống như Grace vậy.



"Tuần trước tớ lại thuê Roy McAfee". Grace từng nói chuyện với viên thám tử tư ngay sau khi Dan biến mất, và sau cuộc điều tra sơ bộ của anh ta, chị đã quyết định là mình không đủ khả năng trả thù lao cho anh ta. Nhiều tuần trôi qua, chị hiểu ta rằng cả chị và các con gái đều không thể không thuê anh ta. Họ cần biết chuyện gì đã xảy ra với Dan, và dường như họ không còn cách nào khác. "Nỗi thất vọng khiến tớ phát điên".



"Các con gái cậu có tán đồng không?".



Grare gật đầu. "Chính chúng bảo tớ làm thế. Chúng cũng muốn có câu trả lời hệt như tớ vậy. Chúng đủ sức giúp tớ trả phí tổn". Thuê thám tử tư khá đắt nhưng như Maryellen nói đùa thì, các hoá đơn thanh toán tiền thuốc men cho chứng suy nhược thần kinh còn tốn kém hơn.



Grace đã thường trực trong trạng thái bồn chồn, lo lắng và giận dữ kể từ cái đêm chị dọn sạch tủ quần áo của Dan. Lẽ ra chị phải đến phòng mạch khám bệnh. Chị đã quá căng thẳng, và ngay cả nếu chị không biết thì các con gái chị cũng ngay lập tức nhận thấy điều đó.



"Roy nói sao?".



"Tớ cung cấp cho anh ta những thông tin tớ có và anh ta hứa sẽ tìm ra câu trả lời".



"Cậu có cho anh ta biết những nghi ngờ của mình không?".



Grace thở dài, cầm chiếc dĩa và liếc nhìn vệt nước mờ mờ dính trên đó. "Anh ta không tán đồng mà cũng không phản đối ý kiến của tớ. Nhưng tớ tin nếu Dan có người đàn bà khác, anh ta sẽ tìm ra kể đó là ai".



"Và", Olivia nói, rướn người về phía trước, "cậu đưa cho anh ta những bằng chứng gì?".



"Chẳng có gì cả", Grace đã tìm kiếm trong đống đồ của Dan và càng cảm thấy bối rối hơn. Dan mới cẩn trọng và khôn khéo làm sao. Anh ta đã không để lại một mẩu chứng cứ nào để chị giao cho Roy.



"Nhưng linh tính mách bảo cậu có sự tồn tại của người đàn bà nào đó khác?".



Grace chậm rãi gật đầu. "Càng nghĩ lại, tớ lại càng chắc chắn về điều đó hơn".



"Ví dụ?".



"Cậu biết Dan rồi đấy. Anh ấy không chăm chút nhiều cho ngoại hình, nhưng gần đây tớ bắt đầu nhớ ra đôi chút về lần đầu tiên anh ấy biến mất".



"Ví dụ?".
Theo những gì chị nghe được, Warren Saget có một con gái ít hơn Justine bốn tuổi.



“Nói cách khác, anh ta không hứng thú với việc bắt đầu có một gia đình mới mẹ ạ. Sự thật là như thế.”



Olivia chỉ gật đầu.



"Warren khiến con có cảm giác an toàn", Justine hạ thấp giọng, vẻ nghiêm túc. "Ở bên anh ấy thật dễ chịu. Dường như anh ấy dễ dàng chấp nhận những điều con từ chối trong các mối quan hệ khác. Anh ấy luôn tốt với con và con không phải lo lắng về... mẹ biết đấy".



Olivia không chắc mình có thật sự hiểu con gái mình đang nói gì không, nhưng một lần nữa chị kiềm chế không bình luận. "Trông con buồn lắm". Chị đưa tay vuốt ve má con gái.



"Con buồn", Justine lặp lại mặc dù dây là một sự phát hiện. "Đó mới đúng là con người con".



Olivia muốn nói một câu để an ủi, hoặc đưa ra một lời khuyên nào đó cho con gái. Nhưng thật tiếc, đầu óc chị bỗng nhiên trống rỗng. Hàng ngày, chị ngồi ở toà án, đưa ra các phán quyết làm thay đổi cuộc sống của rất nhiều người.



Nhưng khi có chuyện xảy ra với con gái mình, Olivia lại lúng túng.



"Con đã quyết định chia tay chưa?". Ngay khi thốt ra Olivia biết là mình đã lỡ lời, Justine lập tức nổi giận. "Mẹ muốn điều đó, đúng không?"



"Không". Olivia đáp, hối hận vì mình đã hỏi như vậy. "Cho dù có xảy ra chuyện gì giữa con và Warren thì đó cũng là việc của con. Rõ ràng là con có quan tâm đến anh ta".



"Đúng. Đôi lúc anh ấy làm con cáu, đôi lúc anh ấy lại trở nên rất tốt bụng và chu đáo... Con biết mẹ và mọi người nghĩ gì, nhưng Warren cũng có những lúc thiếu tự tin và có những điểm yếu giống như hầu hết những người khác. Và anh ấy yêu con theo cách của anh ấy".



"Mẹ tin đó là sự thật".



Justine đứng lên bỏ tách cà-phê vào trong chậu rửa, chuẩn bị ra về. "Cảm ơn mẹ, con thấy khá hơn rồi".



Olivia mừng vì con đã thoải mái hơn, nhưng chị cảm thấy bối rối. Chị không biết mục đích của cuộc viếng thăm này và chị cũng không muốn nó lại kết thúc sớm như vậy. "Chẳng phải sắp đến ngày họp lớp của con rồi sao?".



"Tháng sau ạ", Justine lẩm bẩm, với tay lấy chìa khoá ô tô. "Nếu mẹ muốn biết thì con không nghĩ Seth sẽ đến".



"Mẹ không muốn biết", Olivia nói dối. "Nhưng... tại sao nó lại không?", chị hỏi, ngạc nhiên vì con gái tự nhắc đến Seth. Từ trước đến nay Justine luôn cố hết sức tránh chủ đề về Seth Gunderson.



"Anh ấy đang ở Alaska, và đây là thời điểm bận rộn nhất trong năm. Anh ấy sẽ không thể nghỉ bốn, năm ngày để bay về dự buổi họp lớp được.



"Có lẽ là không", Olivia nhẹ nhàng tán đồng.



Hoàn toàn bất ngờ, Justine nói, "Yêu Seth sẽ vô cùng mạo hiểm".



"Sao lại thế?".



"Mẹ cứ nghĩ mà xem. Con với anh ấy chẳng có điểm gì chung. Hơn thế anh ấy lại là mẫu đàn ông con muốn tránh. Anh ấy là ngư dân, không hề có sự nghiệp. Ngoài ra, anh ấy sống trên thuyền. Đó là một cuộc sống đơn độc, ít bè bạn. Con dám chắc mình có nhiều khăn trải bàn hơn số bát đĩa anh ấy có. Chúng con không... hoà hợp được".



"Nhưng con thấy cậu ta hấp dẫn?".



"Anh ấy làm con phát điên". Con gái chị nín bặt và khoanh tay trước ngực.



"Yêu cậu ta là mạo hiểm", Olivia nhắc lại lời con gái.



Justine than thở. "Con biết chứ, mẹ.".



"Ôi Justine", Olivia thì thầm, ôm Justine thật chặt. "Con hãy suy nghĩ kỹ. Tất cả những thứ có giá trị trong cuộc sống này đều tiềm ẩn sự nguy hiểm con ạ".



Chị con gái dụi trán vào vai Olivia, "Mẹ, giá mà con biết phải làm gì".



"Hãy nghe theo trái tim mình".



"Con không thể", Justine nói đứt quãng.



"Tại sao không?".



"Con sợ nó sẽ dẫn con thẳng đến chỗ Seth".



Olivia vỗ nhẹ lưng con gái an ủi, nhưng chị thấy khó có thể không mỉm cười trước điều Justine vừa thú nhận.



Ngày 25 tháng 6



Cecilia yêu dấu!



Anh biết em sẽ ngạc nhiên khi nhận được lá thư viết tay này. Anh đã quen với việc gửi thư điện tử vì nó đơn giản và nhanh chóng. Nhưng hôm nay, ngồi xuống chiếc máy tính mà anh chẳng muốn viết chút nào. Nó không diễn tả được hết tâm trạng và tình cảm của anh lúc này. Nếu con còn sống, chúng ta sẽ được tổ chức sinh nhật lần thứ nhất của con. Và năm nay, cũng như năm ngoái, cha con bé lại đang ở ngoài biển.



Anh không biết dùng từ nào để diễn tả được hết sự hối tiếc của anh khi không được ở bên em lúc Allison chào đời. Anh sẽ làm tất cả, kể cả hy sinh tất cả để ôm con gái của chúng ta dù chỉ một lần. Nỗi đau trong anh sẽ chẳng bao giờ tan biến, vì anh biết rằng không những anh không được ở bên em, mà anh còn chẳng bao giờ có cơ hội được nhìn thấy con gái mình.



Lần mang thai năm ngoái của em thực sự không phải là một sai lầm đâu.



Anh rất hạnh phúc khi biết tin em có thai. Anh đã phát điên vì em từ giây phút chúng ta gặp nhau, và bất chấp sự xa cách, bất chấp mọi điều tồi tệ đã xảy ra, tình cảm ấy vẫn không hề thay đổi. Allison Marie là món quà Chúa ban tặng cho chúng ta. Anh không biết vì sao con bé phải chết, không biết liệu đó có phải là ý Chúa không, nhưng anh biết một điều là anh không bao giờ hối tiếc về cuộc hôn nhân của chúng ta. Không mảy may hối tiếc. Chúng ta đã cùng nhau sinh được một đứa con gái xinh xắn và vô cùng thương yêu con. Đến giờ chúng ta vẫn cùng nhau giữ tình thương yêu đó. Anh muốn nhấn mạnh ở hai chữ cùng nhau, Cecilia ạ. Và anh muốn chúng ta lại tiếp tục cùng nhau như thế. Sau tai nạn trên tàu George Washington, em đã nói em yêu anh. Em yêu dấu, em không biết anh thấy hạnh phúc đến nhường nào khi được nghe em nói thế đâu. Lúc đó xương sườn của anh nhức buốt; nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn nữa.



Anh đã muốn hét lên thật to niềm hạnh phúc của mình để em có thể nghe thấy, mặc dù em đang ở vịnh Cedar.



Em đừng làm điều gì hồ đồ nữa - ví dụ như ly hôn chẳng hạn. Khi George Washington cập xưởng đóng tàu Bremerton, anh hi vọng em sẽ đứng đó chờ anh giữa những người vợ khác. Anh không muốn chấm dứt cuộc hôn nhân của chúng ta, mà muốn khỏi đầu một cuộc sống mới bên nhau. Anh nghĩ Allison sẽ đồng ý để bố mẹ tổ chức sinh nhật cho mình đấy, em thấy sao? Con đã đưa chúng ta lại gần nhau, đúng không em? Đã đến lúc chúng ta gạt nỗi đau sang một bên và mừng cho sự ra đời của con, dù nó rất ngắn ngủi. Nhờ có Allison mà em là vợ anh và anh là chồng em, chúng ta hãy cứ tiếp tục như thế em nhé!



Yêu em rất nhiều.



Ian.