Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu

Chương 2 :

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


Sáng thứ bảy, Olivia ngáp ngắn ngáp dài khi chuông điện thoại reo tới lần thứ năm. Không còn nghi ngờ gì, cũng như các cuộc điện thoại khác, cuộc điện thoại này chắc chắn là kết quả của bài viết trong số báo phát hành sáng nay của Jack Griffin. Anh chàng biên tập mới của Bản tin vùng vịnh Cedar có lý do để quyết định viết một bài báo về chị. Anh chạy tít Không cho ly hôn ngang mặt báo. Olivia thở dài; vậy là những điều không ngờ đã phá hỏng kỳ nghỉ cuối tuần của chị, và chị cảm thấy bực bội.



"A lô", Olivia cố tình trả lời bằng giọng bực tức. Chị chẳng có hứng thú nghe bất cứ ai bàn luận về phán quyết của mình, vì lẽ đó mà trong bốn cuộc điện thoại trước, chị đều nhanh chóng tìm ra cách kết thúc.



"A lô, mẹ à.”



Là Justine, Olivia thở phào! Chị chờ điện thoại của con gái mình cả tuần nay rồi. "Con thế nào?". Trước kia họ thường xuyên nói chuyện với nhau nhưng bây giờ thì không. Justine đang hẹn hò một người đàn ông mà Olivia cho là mang nhiều tai tiếng, điều này khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên căng thẳng.



Justine luôn cố ý né tránh Olivia. Warren Saget là một nhà xây dựng bốn mươi tám tuổi - hơn cô bé hai mươi tuổi - một kẻ hay làm những phi vụ mờ ám. Sự khác biệt tuổi tác không làm Olivia bận tâm bằng chính bản thân anh ta.



"Mẹ có biết là sáng nay tên mẹ xuất hiện trên mặt báo không?". Justine hỏi.



Cứ như là chẳng ai để Olivia có cơ hội làm lỡ mất bài báo. Bắt đầu từ đầu năm, Bản tin vùng vịnh Cedar phát hành hai số một tuần và đây là số phát hành ngày thứ bảy đầu tiên. Olivia nghĩ Griffin nên phát hành một tuần một số vì rõ ràng anh ta không thể nào lấy đủ tin được. Anh dành cả cột báo để tường thuật lại cái ngày anh ngồi trong phòng xử án, lắng nghe những phán quyết của chị.



Mặc dù không nhắc cụ thể đến tên vợ chồng nhà Randall, nhưng anh nhận xét rằng cách xử sự của Olivia trong vụ này xuất phát từ tình cảm chứ không phải là từ bất kỳ cuốn sách luật nào. Và anh hoan nghênh quyết định đó, anh cho rằng Olivia dũng cảm và độc đáo.



Olivia không phản đối lời khen của anh, nhưng chị không muốn người ta chú ý vào vụ xử đặc biệt này. Mặc dù khen ngợi Olivia, nhưng chắc chắn Griffin chẳng tử tế với những người trong ngành tòa án đến như vậy. Anh có vẻ thành kiến với các luật sư thẩm phán và không ngần ngại bày tỏ quan điểm của mình về chủ đề này.



Chỉ là Olivia may mắn khi Jack Griffin đã chọn đúng phiên tòa của chị ngày hôm đó. Chỉ là may mắn thôi mà, chị sửa lại.



"Có chuyện gì thế ạ?", Justin hỏi. "Ý con là rõ ràng Jack Griffin không mấy tôn trọng luật pháp nhưng ông ta lại có vẻ thích mẹ".



Olivia có thể thấy sự hứng thú trong giọng nói của cô con gái. Mẹ còn chẳng biết người đàn ông này, chị thẳng thắn nói.



"Hay thật. Con lại cứ tưởng mẹ không chịu thua kém con".



"Không chịu thua kém về việc gì?".



"Về việc mẹ đã tìm cho mình một người đàn ông".



"Ôi trời ơi". Olivia rên rỉ.



"Vâng, dường như ông ta đã tự biến mình thành người bênh vực mẹ. Đặc biệt trong vụ ‘Không cho ly hôn’ ấy".



Olivia biết bản thân mình đã mạo hiểm khi đưa ra phán quyết cho vụ của vợ chồng Randall. Khi ngồi trên ghế thẩm phán, cô không được để tình cảm chi phối, nhưng chị biết chắc chắn, hai vợ chồng trẻ đó sẽ phạm sai lầm khủng khiếp nếu họ ly hôn. Chị chỉ đơn giản đặt ra một rào cản với hy vọng đủ để buộc họ phải đối mặt và xử lý vấn đề thay vì chạy trốn.



"Jack viết rằng mẹ không sợ đưa ra quyết định gây tranh cãi".



"Mẹ đã đọc bài báo của ông ta", Olivia cố nói để con gái mình không nhắc đến chuyện này nữa.



"Vậy là mẹ biết cả rồi à?"



Olivia thở dài. "Rất tiếc là thế". Và với hy vọng chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, chị hỏi. "Trưa nay mẹ mời con đi ăn nhé? Lâu rồi mẹ con mình không ngồi với nhau". Justine có đến chỗ chị hôm Giáng sinh, nhưng con bé lại nhanh chóng đi ngay khi ăn xong bữa tối và mở quà. Olivia chẳng biến con bé đón năm mới ở đâu. Và rồi chị tự nhiên hiểu ra và ước giá mà mình chẳng biết: cô bé đã qua đêm với Warren Saget. "Bà và mẹ sẽ cùng ăn trưa. Sẽ rất tuyệt nếu con có thể tham gia".



"Xin lỗi mẹ, Warren và con đã có kế hoạch".



"Ôi". Đáng ra chị phải đoán ra chứ. Warren luôn theo sát Justine. Những ngày này hầu như con bé chẳng có thời gian rỗi. Điều đó khiến Olivia buồn và lo lắng, nhưng mỗi khi chị nhắc tới hay thậm chí chỉ nói bóng nói gió thôi, Justine đã có vẻ phòng thủ.



"Mẹ con mình sẽ sớm có dịp ngồi cùng nhau mà", cô bé hứa hẹn. "Con phải đi đây".



Olivia đang định gợi ý là hẹn một ngày nào đó và thời gian cụ thể nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại đã tắt ngấm.



Chị càu nhàu một mình. Sau khi viết xong danh sách những đồ cần mua, chị với lấy áo và ví. Bầu trời tháng Giêng xám xịt và ảm đạm. Khi Olivia khóa cửa trước và bước vào xe trời lất phất mưa - thật ra chỉ nặng hạt hơn sương một chút xíu mà thôi, Olivia rất yêu ngôi nhà mình, đó là một ngôi nhà đẹp đẽ trên đường Lighthouse, mặt quay ra phía biển. Cách đó ba dặm có một ngọn hải đăng, nằm bên bờ vịnh, cảnh sắc tuyệt đẹp trông rất nên thơ. Chỉ tiếc, đứng từ chỗ nhà chị không thể nhìn thấy nó.



Olivia đến cửa hàng giặt lấy đồ, đi trả sách ở thư viện rồi rẽ vào Safeway, nơi chị vẫn đi mua sắm hàng tuần. May quá, chị đều đến sớm nên tránh được cảnh đông người mua sắm vào sáng thứ bảy. Hy vọng chị kịp xong mọi việc trước giờ ăn trưa với mẹ, và ước gì Justine cũng xum vầy với mình. Olivia đến dãy các mặt hàng nông sản. Chị đang tần ngần suy nghĩ xem liệu rau diếp có đáng bán với giá cao thế không.



"Thẩm phán Lockhart. Không ngờ lại gặp cô ở đây". Một giọng đàn ông trầm ấm đầy thân thiện cất lên đột ngột.



Olivia quay lại thì thấy người đàn ông đã làm chị khổ sở sáng nay. Chị nhận ra khuôn mặt này từ hôm ở phòng xử - người đàn ông ngồi ngay hàng ghế đầu, tay khư khư quyển sổ và cái bút. "Vâng, ông là Jack Griffin?".



"Tôi không nghĩ là chúng ta lại thích giới thiệu một cách trịnh trọng". Griffin khẽ nheo mắt mỉm cười.



Chị nhún vai tỏ vẻ bất lực. Tin tôi đi, ông Griffin, sau bài báo sáng nay, tôi đã biết ông là ai.



Griffin cao bằng Olivia, và cũng trạc tuổi chị, tức là vào khoảng hơn năm mươi, mái tóc sẫm màu đang ngả dần sang muối tiêu, râu cạo nhẵn nhụi. Anh không đẹp trai nổi bật đến mức khiến người đối diện phải choáng ngợp, nhưng chị nhận thấy ở anh có một vẻ gì đó rất quyến rũ. Nụ cười của anh thường trực trên môi và cái nhìn của anh chân thật, thẳng thắn. Ngoài ra trông anh hơi lôi thôi trong chiếc áo mưa và Olivia nhận thấy áo sơ mi của anh rất bình thường, hai cúc trên cùng chẳng thèm cài.



"Tôi có đáng bị phê bình không?". Jack hỏi và mỉm một nụ cười lấy lòng.



Olivia chẳng biết trả lời thế nào. Chị thấy khó chịu với anh ta nhưng cũng chẳng dại gì mà để anh ta biết, Tôi đoán anh chỉ đang đi tác nghiệp, chị lầm bầm và nhặt một túi tiêu xanh cho vào xe của mình. Loại tiêu hồng rẻ hơn, nhưng chị thích tiêu xanh và cảm thấy mình xứng đáng được dùng loại đó. Đặc biệt, sau buổi sáng hôm nay, chị càng cảm thấy mình đáng được đối đãi tử tế.



Tiêu xanh tốt cho chị hơn nhiều so với kem bơ hồ đào.



Chị bắt đầu đẩy xe đi, nhưng Jack ngăn lại.



"Có quán cà-phê ngay bên cạnh. Chúng ta nói chuyện nhé?".



Olivia lắc đầu. "Xin lỗi, tôi đang bận".



Jack đi theo trong lúc Olivia lựa chọn đậu xanh tươi. "Có thể là tôi tưởng tượng ra, nhưng cô không muốn thấy cặp vợ chống đó ly dị đúng không?"



"Tôi không bàn luận về các vụ xử của tôi bên ngoài phòng xử án", Olivia nghiêm khắc nhắc nhớ anh.



"Hoàn toàn tự nhiên thôi mà", anh vừa tiếp tục sóng bước bên chị vừa nói bằng giọng dễ nghe. "Đó là lý do cá nhân phải không?"




"Tuyệt".



Không để ý đến thái độ châm biếm của bạn, Grace tiếp tục, giọng mềm mại.



“Thực ra thì đa số là liên quan đến Jack Griffin".



Olivia ngẩng đầu lên. “Có gì thú vị không?”



Grace nhún vai rồi nới lỏng vòng bụng quần soóc. "Ồ, vài chuyện".



"Ví dụ?".



Grace không để Olivia dễ dàng khai thác thế. Chị nhớ ra rằng, Olivia chưa bao giờ bày tỏ sự tò mò và thích thú đến thế trước người đàn ông nào kể từ khi ly dị. Có lúc, Grace cảm thấy rằng bạn mình đang tuân theo luật, như lời mọi người vẫn nói. Một nhận xét chính xác, chị luôn nghĩ thế “Cậu muốn biết thật chứ?”



Xem chừng Olivia cần suy nghĩ nhiều về câu hỏi này. "Thôi - quên nó đi". Nhưng hít một hơi, Olivia lại thay đổi. "Được rồi. Tớ tò mò đấy. Cậu nghe thấy gì".



"Anh ta chuyển đến vịnh Cedar cách đây ba tháng".



"Tin cũ rồi", Olivia lẩm bẩm “Không lẽ cậu chỉ biết có thế...”



"Từ khu vực Spokane.”



Dường như dây là thông tin Olivia không biết.



"Có gốc làm báo?".



"Ừ, từ một tờ báo có số phát hành gấp mười lần tờ Bản tin vùng vịnh Cedar", Grace không phải là người hay buôn chuyện nhưng chị cũng muốn biết về Jack từ khi chị đọc mục đầu tiên trên số ra thứ bảy của anh. Chỉ thích những gì anh bày tỏ trên mặt báo và rõ ràng là anh ủng hộ Olivia. Chị đã gặp anh ở cuộc gặp mặt của Phòng Thương mại ngay sau khi anh chuyển đến vịnh Cedar, nhưng hôm đó chị lại chẳng có một chút ấn tượng nào hết.



"Tại sao một người đàn ông lại từ bỏ công việc ở một tờ báo danh tiếng dể chuyển đến một thị trấn nhỏ như vịnh Cedar nhỉ?", Grace hỏi Olivia.



Bạn chị nhún vai. "Tớ cũng chỉ đoán già đoán non như cậu. Có lẽ anh ta muốn ở gần con trai mình hơn".



"Anh ta có con trai à?". Những người Olivia từng nói chuyện chẳng ai biết điều đó.



"Eric. Cậu ta sống ở Seattle".



“Thú vị thật.” Nhưng Grace chưa kịp nói gì thêm thì huấn luyện viên Shannon Devlin đã bước vào phòng và vỗ tay để tập hợp các học viên.



"Tin tớ đi. Thay đổi công việc thế này chắc chắn là để chạy trốn điều gì đó".



"Tin cậu!"



"Ừ tin tớ", Grace nói đùa.



Olivia cười và đặt tay lên hông rồi xoay eo, sau đó cúi sâu xuống trong khi Shannon hướng dẫn cả lớp bài khởi động. "Cậu đã quanh quẩn với những bí mật của thư viện quá lâu rồi". Chị thì thầm khi họ đứng trước gương.



Huấn luyện viên Shannon đang ở tuổi hai mươi. Đó là một chị gái xinh đẹp, thon thả, cơ thể không hề có một chút mỡ thừa nào. Cơ thể mình cũng từng thon thả và đẹp hoàn mỹ trước khi có hai con, Grace tự nhủ. Tiếng nhạc tưởng chừng như không thể to hơn được nữa khiến chị tập mạnh mẽ hơn. Chị vừa thích, vừa ghét lớp học này. Nếu không vì Olivia, có lẽ chị đã bỏ hàng chục lần rồi. Nhưng Grace cũng cần lớp học này để hít thở và kéo căng cơ thể. Mặc dù mỏi cơ chị vẫn không ngại tập phần ngồi xuống đứng lên hoặc những bài tập tương tự, nhưng chị không thích những bài tập nhảy nhót theo thói quen của Shannon.



Bước lùi, sang trái, qua phải... Olivia dường như không bao giờ gặp trở ngại với những động tác phức tạp; ngược lại, Grace thì thấy chúng thật khó khăn đối với mình.



Sau năm mươi phút toát mồ hôi và thở hổn hển cộng với bài tập thư giãn, họ kết thúc buổi vận động. Về phần Grace, năm mươi phút là hơi quá sức. Đến khi tắm và thay quần áo xong, Olivia mới lại đả động tới Jack. Việc chị muốn tiếp tục câu chuyện khiến Grace ngạc nhiên.



"Cậu còn biết thêm gì về Jack Griffin?"



Grace suy nghĩ. Sau buổi thể dục thẩm mỹ, bao giờ chị cũng phải mất một lát để bình tâm lại. "Cậu biết về anh ta nhiều hơn tớ đấy", cuối cùng chị thốt lên.



Olivia với túi tập của mình. "Tớ nghi ngờ điều đó".



"Cậu thích anh ta phải không?".



Olivia cười trước câu nói đó. "Ồ, không hề. Chẳng cần thêm mối quan hệ nào thì tớ cũng có quá đủ lo lắng rồi".



"Lo lắng?". Chắc chắn Olivia có lo lắng, nhưng ai mà chẳng thế.



"Mẹ tớ ngày càng già di, còn Justine - tớ không thể nói chuyện với con bé nữa, và hai tuần trước tớ có tin về James".



"Tớ nghĩ nó đang ngoài biển".



"Đúng thế, nhưng nó vẫn có thể gửi thư điện tử cho tớ".



"Được rồi, được rồi, chúng ta đều gặp vấn đề với con cái và bố mẹ chúng ta cũng là một mối lo ngại, nhưng như thế không có nghĩa là chúng ta dừng cuộc sống này lại".



"Cậu nghĩ tớ dừng cuộc sống này lại à?". Olivia hỏi. "Vì tớ không có người đàn ông nào trong đời mình ư?"



Grace biết câu hỏi này làm Olivia bị xúc phạm. Trước đây Dan cũng từng có cảm giác bị chị xúc phạm và bây giờ là người bạn thân nhất của chị; và Grace không có ý làm bất kỳ ai trong hai người buồn.



"Tớ không có ý đó", chị trấn tĩnh bạn mình. "Tớ chỉ nghĩ là cậu nên cởi mở khi đến với Jack.”



"Tại sao?".



"Bởi vì nên như thế". Và đó là toàn bộ câu trả lời mà Grace muốn nói, nhưng chị có cảm giác một cách sâu sắc rằng vị biên tập mới của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar này sẽ mang tới những điều thú vị và mới mẻ cho Olivia.