Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời
Chương 13 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
"Chúng ta có món gà tây mà mẹ hay làm không bố?". Eddie hỏi vào buổi sáng Lễ Tạ ơn.
Zach vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nên anh chưa thực sự hiểu câu hỏi của cậu con trai. "Chắc chắn rồi", anh nói bằng giọng ngái ngủ và ngồi dậy. Anh liếc nhìn đồng hồ, mới chỉ có tám giờ. Ngủ muộn dường như không phải một lựa chọn đúng đắn cho một ngày lễ như thế này.
"Bố có nghĩ rằng phải cho gà vào lò từ bây giờ không?". Eddie hỏi.
Cho gà tây vào trong lò từ bây giờ? Vào lúc sáng sớm thế này? Và rồi Zach nhớ rằng anh đã giải quyết xong xuôi vấn đề này. Chuỗi cửa hàng bán đồ ăn sẵn trên khắp cả nước phục vụ bữa tối Lễ Tạ ơn với đủ các món: gà tây to khoảng sáu cân, khoai tây nghiền, lòng gà xốt và nước xốt, cộng thêm một hộp mứt quả nam việt quất và bánh bí ngô.
"Mẹ luôn cho gà vào lò từ sáng sớm, bố không nhớ sao?". Eddie gần như nhảy lên giường của Zach.
Đúng là Zach đã không nhớ. Anh chỉ nhớ rằng, vào Lễ Tạ ơn năm ngoái, anh và Rosie đã cãi nhau một trận kịch liệt. Hiếm có ngày nào trôi qua mà không có một trận chiến nổ ra giữa họ. Năm nay mọi chuyện đã khác. Năm nay chỉ có Zach và bọn trẻ cùng đón Lễ Tạ ơn với nhau.
Theo bản thỏa thuận ly hôn, Zach được ở cùng các con vào các ngày lễ lớn, trong đó có ngày Lễ Tạ ơn, nhưng Rosie được ở cùng bọn trẻ vào lễ Giáng sinh.
Anh chỉ được ở cùng với bọn trẻ cho đến nửa đêm của tối Giáng sinh mà thôi.
Lạy Chúa, Zach biết rằng nếu mình chỉ ở quá thêm một phút thì mọi việc sẽ thật tồi tệ. Anh vẫn còn nhớ cơn giận dữ của Rosie khi anh kháng cự lại thỏa thuận này. Lúc đó thậm chí cô còn muốn lôi anh quay lại toà án. Vì không muốn đôi co, anh đã đồng ý cho Rosie được ở với bọn trẻ vào lễ Giáng sinh. Trong suốt thời kỳ khủng hoảng bởi những hành vi nổi loạn của Allison, Rosie và anh đã trở thành đồng minh trong cả suy nghĩ và hành động để tìm ra biện pháp thích hợp với con gái, nhưng rồi họ lại nhanh chóng quay lại tình trạng thù địch trước đây.
"Allison đã dậy chưa?". Zach hỏi.
Eddie cau mày và lắc đầu. "Bố có muốn con dọn bàn ăn tối không?".
"Chúng ta phải ăn sáng trước chứ?". Zach làu bàu, mặc dù anh cũng bắt đầu nhiễm sự hào hứng từ Eddie.
"Có cần phải như vậy không bố?". Eddie nhõng nhẽo Zach. "Con muốn gà tây nhồi. Đó là món ưa thích vào bữa tối Lễ Tạ ơn của con".
"Bố cũng vậy", Zach thú nhận. Rosie không phải là một đầu bếp giỏi nhưng cô làm món gà nhồi thật không chê vào đâu được. Anh thấy chảy nước miếng khi nghĩ đến nó. Tuy nhiên năm nay họ sẽ không có món gà nhồi của Rosie.
Nhưng dù sao họ cũng đã có món gà nhồi của cửa hàng Albertson thay thế, dù không ngon bằng.
Trong khi Zach tắm, cạo râu và mặc quần áo thì Eddie xem Lễ Tạ ơn của Macy trên tivi. Zach hài lòng và hơi ngạc nhiên khi thấy Allison đã dậy và đang ngồi trong phòng khách lớn. Con bé ngả người trên sô- pha, đặt chân trần lên góc bàn và đọc lướt một tờ báo.
"Chào con", Zach chào con bé nhưng anh không biết nó sẽ phản ứng thế nào.
Mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc đối đầu với con bé. Nó đáp lại bằng một giọng điệu lạnh nhạt. Zach đã đề nghị tạm ngừng cuộc chiến trong kỳ nghỉ, Allison đồng ý. Nhưng thái độ của nó như ngầm báo cho anh biết rằng nó như ngầm báo đang hết sức khó chịu và anh nên biết ơn nó vì nó đã tỏ ra cố gắng.
"Con đang đọc gì vậy?", anh gieo mình xuống ghế sô- pha cạnh Allison và hỏi. Nếu Allison đang cố gắng thì anh cũng phải làm gì đó tích cực chứ. Anh cầm tách cà- phê trên tay và lơ đễnh nhìn vào màn hình tivi.
"Quảng cáo".
"Quảng cáo à?". Zach hỏi lại vì câu trả lời cộc lốc của con bé khiến anh bất ngờ.
Eddie trước đó đã lao vào bếp và quay ra với một bát ngũ cốc to. Sữa bắn toé lên miệng bát khi nó đặt bát xuống để ngồi khoanh chân trên sàn nhà. Zach định bắt nó sang phòng khác, nhưng anh chợt nhận thấy là không nên quá nghiêm khắc với con trai trong một ngày nghỉ như thế này. Vì vậy anh để Eddie được ăn trong phòng khách theo sở thích của nó, bất chấp những quy tắc đã đề ra.
"Mai là ngày hội mua sắm Giáng sinh lớn nhất trong năm", Allison thuật lại cho Zach, vẫn tiếp tục dán mắt vào những tờ quảng cáo.
Những tờ quảng cáo này chẳng có ý nghĩ gì nhiều với Zach. Anh ghét đi mua sắm. Rosie luôn là người mua tất cả quà cho Giáng sinh. Ngay cả ý nghĩ bước chân vào một trung tâm mua sắm thôi đã làm anh khiếp sợ. Giáng sinh năm ngoái anh đã nhờ Janice mua quà cho Rosie, cô ấy không chỉ mua được một món quà rất có ý nghĩa mà còn gói quà lại giúp anh. Món quà anh tặng Janice là một thẻ mua hàng, một khoản tiền khá hào phóng - không phải một món quà thân mật nhưng rất hữu dụng. Anh cho rằng là một người mẹ độc thân như Janice có thể sử dụng số tiền đó để chi tiêu thêm cho Giáng sinh. Anh vẫn thấy bực mình về việc cô xin thôi việc.
"Mẹ và con không bao giờ bỏ sót một mẩu quảng cáo nào", Allison nói một cách lơ đãng.
Điều này cũng chẳng có gì ghê gớm. Zach đoán phụ nữ vẫn thích những việc đại loại như mua sắm.
"Cô à?".
"Cô và người đàn ông bị chết ở nhà nghỉ", Lisa đùa và rồi trở lại giọng nghiêm túc. "Bố cháu đã hỏi cháu nên làm thế nào và chính cháu đã khuyên bố mời cô đi chơi. Cô còn nhớ lần đầu tiên bố cháu mời cô đi chơi chứ?".
"Cô nhớ. Vậy là cô phải cám ơn cháu".
"Bố cháu rất thán phục vì cô đã từ chối cho đến khi việc ly hôn xong xuôi".
Đó là những ngày ảm đạm trong cuộc đời Grace vì chị phải đối mặt với những điều mình không thể giải thích. Thi thể của Đan đã được tìm thấy đúng lúc chị đinh ninh rằng anh đã có người phụ nữ khác. Lòng tụ trọng của chị bị tổn thương. Chính khi đó xuất hiện người chủ trang trại đẹp trai này, Cliff đã quyến rũ chị bằng sự dịu dàng và hóm hỉnh.
"Cháu đã nói với bố phải thuê một người làm việc toàn thời gian nếu không bố sẽ đế mất cô". Lisa nói. Cô mở máy rửa bát, một cái máy đời cũ như của Grace, và xếp bát đĩa vào.
"Cô hiểu việc mở rộng trang trại của bố cháu là rất bận rộn", Grace vội vàng an ủi Lisa. Sự thực là chị cũng không để ý rằng lâu rồi chị không nói chuyện với Cliff. Và cứ mỗi lần nói chuyện với nhau thì đó dường như là một sự chịu đựng.
Grace ghét cảm giác này, chị không muốn như vậy, nhưng chị cũng không biết phải làm thế nào. Cliff cũng giống như con Buttercup, anh vững vàng, ấm áp, thân thiện và luôn ở bên khi chị cần. Nhưng nó khác hoàn toàn so với mối quan hệ giữa chị và Will. Will và chị trò chuyện hàng ngày và giữ chuyện đó như là một bí mật riêng thú vị của hai người. Họ là những người đầy "âm mưu".
"Cô có yêu bố cháu không?". Lisa hỏi, tay vẫn nhúng trong nước rửa chén ngập đến tận khuỷu.
"Cô ... cô ...".
"Con đang hỏi khó gì người khách của chúng ta vậy?" Cliff hỏi và bước vào trong bếp. Anh đứng sau Grace vòng tay ôm eo và hôn lên cổ chị. Chị nhắm mắt lại, không phải để tận hưởng giây phút dịu êm, mà vì một cảm giác nhẹ nhõm khi không phải trả lời câu hỏi của Lisa.
Chị không thể nói với Cliff những suy nghĩ của mình. Cũng không thể nói với con gái và con rể anh. Càng không phải với cháu ngoại anh đang ngủ trong phòng kia. Phải đợi cho đến khi nào họ quay trở về vịnh Cedar, khi ấy chị sẽ nói cho anh tất cả những suy nghĩ của mình.
Chị có thể nói với anh ngay trên chuyến bay về nhà, nhưng Grace không thể làm vậy với anh, nhất là sau tất cả những tình cảm chân thành cùng sự mến khách mà gia đình dành cho chị. Làm như vậy chẳng khác nào chị là người vong ân bội nghĩa.
Ngay khi vừa quay trở lại vịnh Cedar, chị đón con Buttercup ở nhà Kelly và Paul rồi nhanh chóng về nhà. Mười phút sau khi bước chân từ cửa ngoài vào.
chị đã ngồi trước máy tính.
"Ồ, đây rồi", chị thì thầm khi chờ đợi máy tính kết nối mạng. Chị bật chương trình nói chuyện trên mạng, ấn vào phần đăng nhập, rồi đợi trong vài phút. Có lẽ chẳng đến vài phút, nhưng Grace lại tưởng như nó dài đến vô tận.
"Will, anh có ở đó không?", chị gõ trên bàn phím.
Anh trả lời gần như ngay lập tức. "Chào mừng em đã quay về. Kỳ nghỉ của em với bạn trai thế nào?".
"Rất tuyệt. Thế anh thì sao?", chị gõ tiếp và cau mày vì lời nói dối của mình.
"Anh nghĩ là cũng ổn".
"Em có một kỳ nghỉ vui vẻ, nhưng em thật sự nhớ những cuộc trò chuyện của chúng ta", chị tiếp tục gõ.
Rất lâu sau Will mới trả lời. "Grace, cám ơn em. Anh ghét cảm giác khi không được nói chuyện với em. Anh đã không nhận ra rằng những cuộc trò chuyện của chúng ta đã giúp anh vượt qua sự tẻ nhạt của mỗi ngày như thế nào".
"Em cũng vậy", ngón tay chị lướt nhanh trên bàn phím. Chị cắn chặt môi dưới. "Em luôn nghĩ đến anh".
Lại một lúc lâu sau anh mới trả lời. "Em đã chiếm trọn suy nghĩ của anh".
Grace biết mình không nên tỏ ra hạnh phúc thể này, nhưng niềm vui sướng đang ngập tràn trong chị mà chị không có cách nào ngăn lại được. Chị lại có cảm giác mình như một cô nữ sinh trưng học - một cô nữ sinh đang ngây ngất đắm chìm trong tình yêu.