Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời

Chương 14 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Những đám mây u ám nặng nề bao phủ bầu trời buổi sáng tháng mười hai ở vịnh Cedar. Peggy Beldon đi xuống gác. Nhìn qua cửa số chị thấy nước vịnh sẫm lại một màu u tối. Những con sóng bạc đầu không ngừng dồn lên, rồi lặng lẽ liếm vào bãi cát buồn thảm chạy dọc theo bờ vịnh.



Chị không ngạc nhiên khi thấy Bob đã thức giấc. Có lẽ anh đã thức dậy trước cả tiếng đồng hồ rồi. Kể từ hôm nói chuyện với cha xứ Flemming ở sân gôn, anh đã hầu như không thể ngủ ngon giấc. Khi chị hỏi anh về câu chuyện hôm đó, Bob luôn gạt đi. Chị ép anh cho đến khi có được câu trả lời, nhưng nó cũng không khiến chị thoả mãn.



Cuộc hôn nhân của họ không còn hạnh phúc như trước kể từ khi Bob từ Việt Nam trở về. Họ cưới nhau một thời gian ngắn ngay sau khi anh ra khỏi quân đội, nhưng cũng thời gian đó anh bắt đầu uống rượu. Ban đầu chỉ là vài vại bia với bạn sau khi hết giờ làm. Peggy cũng không bực bội về chuyện đó. Sao đó Hollie ra đời, hai năm sau lại đến Marc, Peggy quá bận rộn với thiên chức của người mẹ, chị đã xao lãng, không có thời gian để ý đến chồng mình. Chẳng bao lâu sau, anh say sưa tối ngày với bạn bè ngoài quán, thậm chí anh còn đưa những người bạn nhậu về nhà. Chị và Bob đã cãi vã nhau liên miên và chị gần như rơi vào tuyệt vọng.



Vào một buổi chiều mùa hè, khi Bob nhận được giấy phạt vì lái xe trong tình trạng say xỉn, chị mới nhận ra rằng vấn đề không chỉ dừng lại ở vài vại bia với bạn bè mà đã trở nên rất nghiêm trọng. Nó đã có ảnh hưởng xấu tới cuộc hôn nhân, cuộc sống của họ. Mặc cho chị khóc hết nước mắt và van xin, Bob vẫn không chịu nhận ra sai lầm của mình.



Peggy phải biết ơn một người bạn đã khuyên chị nên tham gia buổi gặp mặt của Hội Những người cai rượu. Nếu không có sự động viên khuyến khích của những người có vợ hoặc chồng nghiện rượu của Hội thì chị không biết bây giờ mình sẽ như thế nào. Và cuộc đời chị đã hoàn toàn thay đổi. Chị đã biết dừng lại, không còn bảo vệ Bob khỏi những hậu quả do việc nghiện ngập đem lại.



Nếu anh lái xe trong lúc say rượu, chị gọi cho cảnh sát; nếu anh lái say xỉn ngã dưới sàn nhà không đúng lên nổi, chị cũng để mặc anh. Việc say xỉn là do Bob tự gây ra, anh phải hứng chịu nó, chị không biến nó thành việc của mình nữa; chị đã không quan tâm đến anh, vì chính anh đã chọn rượu để che giấu đi nỗi phiền muộn của mình.



Thật may mắn, sau ba lần liên tiếp bị mất hợp đồng đấu thầu hàn chì, rồi bảo hiểm xe không được chi trả do nguyên nhân hư hại là từ những cơn say của Bob ... Những điều này không những khiến Bob phải ra hầu Tòa vì những va chạm gây ra do hậu quả của việc say xỉn, mà còn đe dọa nghiêm trọng nghiêm trọng đến nguồn thu nhập trong gia đình. Họ gần như khánh kiệt. Lúc đó, Bob mới tỉnh ngộ. Anh bắt đầu tham dự buổi gặp mặt của Hội Những người cai rượu, và ơn Chúa kể từ đó anh không động đến một giọt rượu nào nữa.



Ba tuần sau khi cai dược rượu, Bob đã kể cho chị nghe tất cả những việc xả ra khi anh còn ở Việt Nam. Anh đã khóc. Đó là những giọt nước mắt của sự ân hận, tội lỗi và tự thú. Peggy đã ôm anh và khóc cùng anh. Peggy không bao giờ quên được ngày hôm ấy - cái ngày Bob đã tâm sự với chị những day dứt, ám ảnh, dằn vặt của quá khứ mà anh phải chịu đựng bấy lâu nay. Đó là ngày đánh dấu bước ngoặt mới đầy triển vọng cho cuộc hôn nhân và cuộc sống của họ. Đó là ngày đánh dấu bước ngoặt mới đầy triển vọng cho cuộc hôn nhân và cả cuộc sống của họ. Đó là ngày đánh dấu bước ngoặt mới đầy triển vọng cho cuộc hôn nhân và cả cuộc sống của họ. Đó là ngày mà chị biết Bob chắc chắn có đủ nghị lực để cai rượu. Và ngày đó đã xảy ra cách đây hai mươi năm, vào tháng giêng năm 1983. Kể từ đó, anh đã giúp đỡ rất nhiều những người nghiện rượu khác thông qua các chương trình của Hội và cho đến nay Peggy vẫn tiếp tục tham gia Hội Những người cai rượu.



Khi Peggy vào bếp, Bob mỉm cười với chị. Trên tay anh là cuốn sách của Hội Những người cai rượu, trên tay kia là một tách cà- phê.



"Anh dậy lâu chưa?", chị hỏi. Khi nhận thấy anh đã thay quần áo và cạo râu, Peggy biết rằng anh đã dậy được một lúc khá lâu.



"Cũng được vài giờ rồi. Sáng nay anh có hẹn với Roy. Em có muốn đi cùng anh không?".



Mặc dù anh nói với một vẻ hết sức tình cờ, nhưng Peggy hiểu rõ rằng Bob muốn mình đi cùng. Suốt mấy ngày nay anh đã rất hồi hộp, nhất là kể từ khi Troy Davis ghé qua nhà.



Cảnh sát trưởng đã hỏi Bob một vài câu hỏi liên quan đến John Doe, người đã chết trong phòng nghỉ của họ. Theo như Peggy biết, đó vẫn là những câu Troy đã hỏi khi thi thể John mới được phát hiện. Troy không ở lại lâu, nhưng sau đó Bob rứ đi đi lại trong nhà hàng giờ đồng hồ. Nếu anh không ngồi xuống, chắc Peggy sẽ phát điên mất.



"Chắc chắn em sẽ đi cùng anh rồi", chị nói với và rót cho mình một ly cà phê.



Bình cà-phê đã gần cạn và chị pha một bình mới. Lúc này họ không có khách, nhưng cà- phê với họ thì không bao giờ thừa.



"Có vẻ như trời sẽ có tuyết", chồng chị nói và nhìn ra ngoài cửa sổ.



Peggy ngồi đối diện với Bob, chị với lấy chiếc điều khiển tivi. Họ để một chiếc tivi nhỏ trong bếp, chị thường xem bản tin buổi sáng của đài địa phương Seattle tại đó. Cả tuần nay người ta đã dự báo là sẽ có tuyết. Nhưng cho đến thời điểm này thì trời mới bắt đầu có dấu hiệu là tuyết sẽ rơi.



Tuyết ở vùng Puget Sound không phải hiện tượng phổ biến. Không như mọi người vẫn nghĩ, Seattle và những khu vực xa trung tâm có khí hậu khá ôn hoà.



Theo như những ghi chép còn lưu giữ thì nhiệt độ ở đây chưa bao giờ lên quá độ vào mùa hè và xuống dưới âm l7 độ vào mùa đông.



"Em hy vọng là sẽ có tuyết", Peggy nói và nghĩ đến việc bọn trẻ sẽ thích thú đến mức nào. Bản thân chị cũng rất thích tuyết. Những ngọn đèn Giáng sinh đã được treo lên ngoài hiên, vòng hoa trên cửa, và gia đình nhà hươu bừng sáng bởi muôn vàn ánh đèn nhấp nháy, chúng đứng ngay giữa sân trước nhà. Chỉ thiếu tuyết nữa thôi thì sẽ tạo thành một bức tranh Giáng sinh hoàn hảo.



Bob gấp cuốn sách lại và ngáp lớn.



"Anh dậy lúc mấy giờ?", chị hỏi lại.



Anh nhún vai. "Sớm đấy".



"Hai giờ hay ba giờ?".



"Khoảng ba giờ", anh đáp lại, không nhìn vào vợ mà giả bộ chăm chú vào màn hình tivi.



Peggy nghĩ rằng chồng mình còn dậy sớm hơn thế. Bob không thể gạt ra khỏi đầu suy nghĩ rằng anh có quen biết người đàn ông đã chết đó. Anh chàng Joh Doe ấy mới trải qua khá nhiều cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, điều này khiến cho quá trình nhận dạng càng thêm phức tạp. Có lúc, người ta đã đưa ra giả thuyết rằng đó có thể là Dan Sherman, nhưng rồi giả thuyết đó lập tức bị gạt bỏ, vì thi thể Đan đã được tìm thấy sau đó vài tuần. Thật khó có thể tưởng tượng được là lại có một vụ chết chóc bí hiểm đến thế xảy ra ở một thị trấn thân thiện, và vắng vẻ như thế này.



"Anh hẹn Roy lúc mấy giờ?". Peggy hỏi.



"Mười giờ".



"Em sẽ xong ngay đây", chị nói với anh.



Vài giờ sau, Bob và Peggy đã có mặt tại văn phòng của Roy McAfee. Nó ở rất gần với phòng tranh trên phố Habour. Corrie, vợ Roy, đồng thời cũng là thư ký cho anh. Roy là một người thẳng thắn, và nghiêm túc trong công việc, anh giống thám tủ Friday - người luôn đi tìm kiếm sự thật. Điểm tương đồng giữa Roy và Joe Friday của chương trình Truy tìm tội phạm trên tivi khiến Peggy yên tâm. Anh rất biết giữ khoảng cách. Anh luôn thực hiện vai trò là một người quan sát, và không cho phép tình cảm xen vào công việc. Corrie thì ngược lại, chị rất thân mật và nồng hậu. Mặc dù làm việc cho chồng, nhưng chị vẫn có vẻ là tuýp người phụ nữ thích nội trợ và chăm lo các công việc gia đình. Peggy cho rằng đó chính là lý do khiến chị có cảm tình với Corrie. Họ rất giống nhau ở điểm này.



Khi họ ngồi đợi ở phòng lễ tân, Peggy lại nhắc đến một chủ đề đã cũ trong cuốn Hạt giống tâm hồn, Bob thì cứ liên hồi di chân xuống đất. Chị đã làm tất cả những gì có thể, nhưng vẫn không thể nào khiến Bob ngừng hành động đó lại.



"Anh Roy mời anh vào". Corrie thông báo và cửa mở cho Bob vào.



Peggy nhìn chồng tự hỏi không biết anh ấy có muốn mình cùng vào hay không.



"Không phải lúc này". Bob lắc đầu. "Anh nghĩ nếu em không phiền anh sẽ nói chuyện riêng với Roy".



Chị để ý sắc mặt anh không được tốt lắm. "Tất nhiên rồi. Em sẽ làm theo ý của anh".



Bob đi vào phòng và đóng cửa. Peggy nhìn theo anh lo lắng. Chị không biết anh sẽ hỏi Roy điều gì, hay liệu anh có đủ can đảm kể hết những suy nghĩ của mình với Roy không?



Bây giờ đến lượt Peggy đi đi lại lại.



"Tôi luôn quan tâm đến vườn rau thơm nhà chị", Corrie ngồi bàn sau nói vọng ra. "Chị đã bắt đầu trồng rau như thế nào?".



Peggy khoanh tay và nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng. Từ đây chị có thể nhìn thấy phố Habour. "Thực ra là hoàn toàn tình cờ. Cách đây nhiều năm chúng tôi đã mua một căn nhà có rất nhiều bụi cây hương thảo. Đây lại là loại cây có mùi mà tôi rất thích. Tôi cắt tỉa thường xuyên tới nỗi chẳng mấy chốc tôi lại mua thêm cây thứ hai, rồi cây thứ ba. Trước đó, tôi đã mua cây nguyệt quế, cây xô thơm, và cây húng quế. Tôi nhận thấy rằng mình có sở thích trồng rau thơm. Khi chúng tôi quyết định quay về vịnh Cedar ...".



"Ồ, vậy là trước đây vợ chồng chị đã sống ở đây?".
“Kế hoạch ăn tối?". Allison có vẻ kinh hãi. "Đó là gì vậy?".



Anh phân vân không biết trong lớp nó có ngủ gật không. "Liệt kê những gì chúng ta định ăn trong vòng bảy ngày tới và ra cửa hàng tìm mua những đồ ăn từ danh sách đó".



"Ồ".



"Chị có thế nấu mỳ ống mỗi tối nếu chị thích", Eddie hào hứng nói.



"Con viết vào đây". Zach để một quyển vở lên bàn trước mặt con gái.



"Chúng ta có thể ăn thịt chiên giòn vào một tối nào đó được không?". Eddie năn nỉ. "Đi mà".



"Thôi được". Allison miễn cưỡng viết món thịt chiên giòn vào đầu danh sách.



"Con có biết chúng ta cần những gì cho món thịt chiên giòn không?". Zach hỏi.



"Thịt lợn, pho mát, cà chua và rau diếp", Allison nói.



"Tốt", Zach nói và chỉ vào con bé. "Hãy viết những thứ chúng ta chưa có vào một danh sách riêng những đồ cần mua".



"Chúng ta đã có pho mát", Eddie nói với bố. "Mẹ đã mua sẵn cho món mì ống và món pho mát vào tối thứ hai".



"Tốt. Vậy chúng ta cần mua thêm thịt, cà chua và rau diếp".



Allison nghiêm túc ghi lại những thứ cần mua. Ba bố con trở nên hào hứng với công việc này. Eddie đưa ra những gợi ý cho các bữa tối và Allison sáng tạo thêm cho danh sách các món ăn. Công việc này khiến cả ba đều vui vẻ. Đến khi kế hoạch cho bữa tối được hoàn thành thì cũng là lúc đồ ăn đã chín, và cả ba bố con đã sẵn sàng dùng bữa.



Eddie hai tay cầm cái đùi gà. "Allison, có thực sự là chị sẽ nấu cho cả nhà không?", nó hỏi chị.



Allison nhún vai. "Là do bố bắt chị thôi".



Muốn hướng cuộc nói chuyện quay về chủ đề gia đình, Zach hỏi hai con về ngày hôm nay của chúng.



Và đã thành thói quen, Allison chớp mắt. "Con nghĩ là ổn".



"Con có một ngày thật tuyệt", Eddie nói và miêu tả chi tiết mọi việc xảy ra ở lớp năm của nó.



"Vậy còn bố?". Allison hỏi sau khi Eddie nói xong.



"Bố à?". Zach trả lời, anh nhận thấy rằng mình không có gì phải giấu hai con. "Chiều nay bố đã tuyển được một trợ lý mới".



"Cô ấy có xinh không?". Eddie hỏi.



Anh chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại reo. Như nữ hiệp sỹ đeo mặt nạ đội mũ đen trong chuyện tranh, Allison lao đến chiếc điện thoại. Sự hăng hái của nó tắt ngấm khi nó nhận ra là mẹ gọi đến.



Mặc dù Zach chỉ nghe được câu trả lời của Allison nhưng từ đó anh cũng hiểu được là Rosie đang hỏi ba bố con đang làm gì.



Con gái anh thở dài. "Hai chị em con và bố đang ngồi quanh bàn ăn và bố kể với chúng con về việc tuyển được một trợ lý mới".



Zach muốn nhảy dựng lên và hét thật to. Anh không muốn để Rosie biết Janice đã nghỉ làm. Việc cô nộp đơn xin thôi việc đã đủ khiến anh thấy xấu hổ rồi. Nhưng phải thú nhận với Rosie rằng mình đã sai khi tuyển Janice còn khiến anh mất thể diện hơn. Thậm chí Zach còn chẳng thể thú nhận với chính bản thân rằng mình đã sai lầm.



Zach không còn cảm thấy muốn ăn nữa, anh đứng lên và mang đĩa xuống bếp. Anh đổ thức ăn thừa đi và cho bát đĩa vào máy rửa bát.



Eddie cũng nói chuyện với mẹ. Một vài phút sau cậu bé gọi bố. "Mẹ muốn nói chuyện với bố này".



"Bố tới ngay đây". Anh biết vợ cũ của mình sẽ không bỏ qua thông tin này, và anh đã đoán đúng.



Vừa nghe thấy tiếng Zach, Rosie lập tức hỏi anh đúng câu mà anh đã dự đoán. "Anh tuyển trợ lý mới à?".



"Allison nói với em phải không", anh lẩm bẩm. "Anh đang cố gắng để bọn trẻ kể cho anh về mọi chuyện xảy ra ở trường và anh cũng muốn chia sẻ với chúng công việc của anh".



"Có chuyện gì với Janice Lamond vậy?". Hiển nhiên là Rosie rất kiên trì.



"Không có chuyện gì cả?".



"Nếu vậy tại sao anh phải tuyển trợ lý mới?".



"Tại sao à?" anh nhắc lại như thể câu trả lời là tất yếu. “Anh cần một trợ lý mới".



"Janice được thăng chức sao?".



"Ừ". Jack nói rất thật lòng. Janice đã được thăng chức, nhưng có điều không phải ở công ty của anh. Cho đến giờ thì Zach phải thừa nhận rằng những gì Rosie nghĩ về Janice là đúng. Cô ta có tình ý với Zach. Và những gì Janice giúp đỡ anh không chỉ hoàn toàn xuất phát từ mối quan hệ đồng nghiệp.



"Vậy thì chúc mừng cho Janice". Giọng Rosie nghe nhẹ nhõm hơn nhiều.



"Ừ ... chắc là như vậy", anh nói.



Một lát sau, Zach gác máy. Một cảm giác không mấy dễ chịu bao trùm lên anh. Anh có một ý niệm mơ hồ rằng anh sẽ phải trả giá cho việc nói dối này của mình - và sẽ phải trả giá vào một ngày rất gần.