Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời
Chương 17 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
Maryellen cảm thấy bồn chồn trong suốt buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới. Cô đã mời Jon đến ăn tối và cô rất ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vì anh lập tức nhận lời. Rồi cô mới chợt nhận ra là mình đã đề nghị nấu bữa tối cho một đầu bếp chuyên nghiệp. Kinh nghiệm nấu nướng của cô giới hạn trong những món dễ chế biến như mì macaroni đóng gói với pho mát và các món ăn tiệm, nhưng ngày nào Jon cũng đã ăn ở nhà hàng nên cô cảm thấy mình nên nấu cho anh ăn ở nhà.
Nhưng bữa ăn tối cũng không phải là mối bận tâm chính của cô. Điều quan trọng là những gì mà cô sẽ nói với anh.
Cô muốn thay đổi những quy tắc trong mối quan hệ của hai người. Cô muốn nói với anh rằng cô rất trân trọng món quà Giáng sinh của anh, đó là một album ảnh bốn tháng đầu đời của Katie.
Những bức ảnh của Jon luôn thể hiện được vẻ đẹp tự nhiên và nắm bắt được những hình ảnh, khoảnh khắc ngẫu nhiên một cách tài tình. Nhưng những bức ảnh anh chụp cho con gái họ thì còn sinh động hơn rất nhiều, vì con bé cứ thay đổi từng ngày Maryellen còn nhận thấy tình yêu sâu đậm anh dành cho con qua những bức ảnh đó.
Buổi sáng ngày Giáng sinh, khi cô mở món quà của anh và chậm rãi ngắm từng trang ảnh, nước mắt không ngùng tuôn trào nơi khoé mắt cô. Jon rất yêu con gái và nếu cô không nhầm thì trong đó còn có tình cảm sâu nặng dành cho cô. Maryellen cầu nguyện cho những gì mình cảm nhận được là đúng.
Bức ảnh đầu hên trong album chụp Maryellen đang cười và nhìn về phía máy ảnh, bụng cô lúc ấy còn to vì đang mang đứa con trong bụng. Những bức ảnh tiếp theo là khi cô trong bệnh viện và Katie trong phòng dành riêng cho trẻ sơ sinh.
Bức ảnh cô thích nhất được anh chụp vào một ngày mùa thu, khi cô đến đón Katie ở nhà anh. Trong bức ảnh ấy, con đại bàng đang dang rộng cánh bay trên trời cao. Jon đã chụp được khoảnh khắc Maryellen bế Katie và chỉ lên con đại bàng. Anh thu trọn được vẻ hân hoan trên khuôn mặt Katie khi con bé hướng lên phía bầu trời. Trên nền trời xanh thẳm ấy, con đại bàng đang cất cánh với tất cả sự tự do và phóng khoáng. Thật là một bức ảnh vô cùng sống động.
Tâm trạng hồi hộp khi chuẩn bị đón Jon cùng với việc không mấy tự tin vào tài nghệ nấu ăn của mình cộng thêm việc Katie quấy cả ngày ... Tất cả khiến cho Maryellen quay cuồng. Bày hết trên mặt bếp sách nấu ăn cuối cùng, cô quyết định làm món cá hồi bỏ lò cùng với cơm và măng tây tươi. Chuẩn bị cho một bữa ăn không thể nhanh như tên lửa được, nhưng rồi mọi thứ cũng xong xuôi.
Bàn ăn vừa được dọn và bữa ăn cũng mới sẵn sàng thì Jon nhấn chuông cửa.
Maryellen dừng lại vài giây để bình tĩnh. Vừa mở rửa, cô vừa nở một nụ cười tươi tắn dù đang rất căng thẳng.
Jon mang đến một chai vang trắng và một bó cúc vàng.
"Cám ơn anh", cô nói và đưa anh vào nhà.
“Cám ơn em đã mời anh". Jon bước vào nhà và đứng sững lại vài giây, trông anh có vẻ lúng túng. Dường như anh cũng có tâm trạng bồn chồn như Maryellen. Katie ngồi trong chiếc nôi mây, bé đã nhận ra giọng nói của bố. Gần như ngay lập tức con bé bắt đầu bi bô và vẫy tay về phía anh.
"Con bé đang hình thành tính cách rồi đó phải không em?". Jon nói. Anh đi về phía chiếc nôi và dễ dàng nhấc bổng Katie lên trong vòng tay. Maryellen nhớ lại lần đầu anh bế Katie trông mới ngượng nghịu làm sao, bây giờ thì đã khác hoàn toàn.
"Em sẽ dọn bữa tối ra bàn", Maryellen nói với anh. Cô còn quên chưa cởi bỏ tạp dề, cô vội vã cho vào ngăn kéo tủ bếp. Có Chúa chứng dám, cô đã phải vất vả với bữa ăn này thế nào.
Jon đi theo cô vào bếp và cười thành tiếng khi thấy hàng loạt sách nấu ăn được mở tung.
Maryellen cũng cười theo anh. "Mẹ em nói những người có nhiều sách nấu ăn nhất là những người ít nấu ăn nhất và em thấy điều đó rất đúng với mình".
"Anh cũng dễ chiều thôi mà".
Maryellen hy vọng anh nói thật. "Em không giỏi về mặt này lắm, nên nếu như bữa tối không được ngon thì anh cũng phải thông cảm là do em không thường xuyên nấu nướng". Những chiếc đĩa ăn đã dọn ra và cô nhanh chóng trút tất cả các món trong lò sang bàn ăn.
Jon chậm rãi lắc đầu.
Choáng váng vì tổn thương, Maryellen lùi lại một bước. Cô tưởng tượng được rằng anh nghĩ xấu về cô như thế nào, bởi rõ ràng là cô đã chủ động lao vào anh. Có lẽ đây là cách anh đang trừng phạt cô. Cô đã từng quyết liệt từ chối anh và bây giờ đến lượt cô bị anh từ chối.
Jon nheo mắt, cau mày. "Anh không biết em đang nghĩ gì, nhưng cho dù gì em có nghĩ thế nào chăng nữa thì em cũng nghĩ sai về anh rồi".
Katie bắt đầu thức giấc, đó là một lý do hoàn hảo để Maryellen quay đi, lấy lại lòng kiêu hãnh và sự bình tĩnh trong cô. Ngay khi nhấc Katie khỏi nôi, Maryellen đã biết con bé cần phải thay bỉm.
"Nó cần một cái bỉm mới", cô nói và lấy lý do đó để ra khỏi phòng.
Nhưng Jon không để cô thoát. Anh theo sau cô vào phòng của em bé. "Em có uống thuốc tránh thai không?", anh hỏi.
"Không ...". Chẳng có lý do gì để cô phải uống thuốc tránh thai cả.
"Anh chẳng có biện pháp gì để bảo vệ em".
Cô đúng thật là ngốc. Vậy là anh đang lo về biện pháp tránh thai. Họ đã từng quan hệ mà không dùng đến biện pháp phòng tránh nào, nên chẳng có gì đảm bảo rằng cô không thể có thai lần thứ hai.
"Em vẫn đang cho con bú, trong thời gian này sẽ ít có khả năng thụ thai hơn". Cô nói yếu ớt, thậm chí cô nhận thấy lý do này không mấy thuyết phục với chính bản thân. Cô đã dễ dàng mang thai Katie. "Có phải đó là lý do anh từ chối em không?".
"Không". Ít nhất thì anh cũng đã thành thật cho dù đó là một sự thật đau lòng. "Không phải vậy", anh lặp lại. "Sự thật là, Maryellen à, anh không có hứng thú với việc quan hệ một đêm với em".
"Anh thật sự nghĩ rằng đó là điều em muốn sao?". Cô nhanh chóng tháo cái bỉm ướt và thay bằng một cái mới cho Katie. "Em ... em không có ý định mời anh lên giường, nếu đó là điều anh nghĩ. Em chỉ đơn giản muốn mời anh ăn tối thôi.” Nhưng không ngờ mọi việc lại xảy ra theo hướng như vậy. Mặc dù cô cũng hy vọng buổi tối hôm nay sẽ là một sự mở đầu mới cho hai người - cả về tình cảm và thể xác.
"Anh nghĩ gì không quan trọng".
"Anh nói đúng", cô nói và bế Katie sang một bên sườn. Mặt cô đỏ bừng lên vì giận dữ và xấu hổ. "Anh hoàn toàn đúng. Cuộc tranh luận này thật là nực cười. Em xin lỗi vì những ảo tưởng của mình. Em xin lỗi ...". Nếu anh không đi mau thì có lẽ cô sẽ tự chế nhạo mình nhiều hơn nữa.
Jon ngập ngừng, Maryellen sợ rằng cô sẽ phải yêu cầu anh ra khỏi nhà mình.
Thế rồi anh đột ngột quay đi và bước ra khỏi phòng. Cô đi theo sau, cô không có ý định ngăn lại khi anh túm lấy chiếc áo khoác và bước ra phía cửa.
Bụng cô quặn đau, cô ôm chặt con gái vào lòng. "Mẹ đã làm hỏng mọi chuyện mất rồi", cô thầm nói với Katie. Cô đã cố gắng để buổi tối hôm nay thật đặc biệt, nhưng nó đã không thành. Cô đã hy vọng rất nhiều rằng buổi tối nay sẽ là một bước ngoặt với cô và Jon, nhưng tất cả những gì cô làm chỉ càng khiến anh xa cô hơn.
Trái tim cô như muốn tan ra từng mảnh.