Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời

Chương 7 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Từng là một cảnh sát ở Seattle, Roy McAfee rất hiếm khi bỏ qua bất cứ một vụ việc nào cho dù nó có khó khăn đến đâu chăng nữa. Và điều này không thay đổi mặc dù bây giờ anh đã nghỉ hưu và sống ở vịnh Cedar, nơi anh mở văn phòng thám tử tư. Sự kiên quyết và gan góc của anh rất có ích cho công việc mới này. Anh thích công việc của mình, thích sự bận rộn đến tối mắt tối mũi với các vụ điều tra nối tiếp nhau. Và anh biết anh luôn làm tốt công việc của mình.



Với nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát Roy, phát hiện ra rằng nếu anh cứ kiên trì cộng với một chút may mắn thì cuối cùng anh cũng sẽ tìm ra được điều mình cần. Tuy nhiên không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo chiều hướng như anh mong muốn.



Sự việc Dan Sherman mất tích là một ví dụ điển hình.



Grace đã đến gặp anh ngay sau khi chồng cô biến mất. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ. Là một thám tử tư, Roy đã từng được một vài bà vợ thuê để theo dõi và tìm ra câu trả lời cho những việc làm, hành vi của các ông chống. Anh đã hai lần bị yêu cầu theo dõi các ông chồng bỏ nhà đi lang thang. Có một vụ, khi anh vừa bắt tay vào điều tra được một tuần về ông chồng bị mất tích thì khách hàng của yêu cầu anh dừng lại. Cô ta khẳng định rằng không có gã khốn đó cô ta thấy cuộc sống của mình tốt hơn rất nhiều. Và vì vậy cô chẳng cần biết lão ta đang ở chỗ quái quỷ nào nữa. Nếu thật sự lão ta đã đi với một mụ đàn bà khác, như cô nghi ngờ, thì cứ để người phụ nữ đó hứng chịu hắn.



Từ một số kinh nghiệm về tìm kiếm các ông chống mất tích, Roy cho rằng khách hàng đó đã có sự lựa chọn đúng đắn.



Điều làm anh ngạc nhiên là Grace Sherman liên lạc lại với anh. Người ta đã tìm thấy Dan, anh ta bị chết do một vết đạn tự bắn và đã được chôn cất. Roy cho rằng vụ việc đã là kết thúc. Grace đã có được câu trả lời. Nhưng có lẽ nó không phải câu trả lời mà cô mong muốn.



Anh nghe có tiếng mở cửa bên ngoài, anh liếc nhìn chiêc đồng hồ nhỏ trên bàn. Mười hai giờ hai lăm. Một phút sau Corrie, vợ của anh và cũng là cũng là trợ lí cho anh, bước vào văn phòng.



"Grace Sherman có cuộc hẹn lúc mười hai rưỡi. Chị ta đang đợi anh ở ngoài đấy".



Rồi Corrie đưa Grace vào phòng. Cô nhìn Roy và nhún vai muốn nói cô cũng không biết mục đích cuộc gặp này là gì.



"Mời chị ngồi". Roy nói và chỉ chiếc ghế phủ đối diện với bàn làm việc của anh.



"Chị uống một tách cà- phê nhé?". Corrie hỏi.



Grace từ chối, Corrie khép cửa đi ra ngoài để hai người trong phòng.



"Tôi có thể làm gì cho chị?". Roy bắt đầu câu chuyện. Anh ngả người ra sau ghế và đợi.



Grace giữ chiếc ví trên đùi, hai tay bồn chồn giữ chặt quai ví. "Tôi đến đây vì tôi cũng không biết phải đi đâu nữa", cô nói mắt dán xuống sàn nhà. "Việc này có liên quan đến Dan".



"Việc với Dan vẫn chưa kết thúc sao?".



Chị gật đầu. "Trước khi ấy tự tử, anh ấy có viết cho tôi một lá thư. Cảnh sát trưởng Davis đã đưa nó cho tôi". Cô mở ví. "Trong thư có một số thông tin mà tôi không biết phải làm gì".



Roy không nhớ gì về việc lá thư. "Thông tin gì vậy?".



Grace thò tay vào ví lấy ra một cái phong bì và đưa qua bàn cho Roy. "Tôi chưa đưa cho bất cứ ai đọc búc thư này, kể cả các con gái của tôi".



"Thế còn cảnh sát trưởng Davis thì sao?". Roy hỏi.



"Tôi ... tôi nghĩ ông ấy có đọc một phần nhưng sau đó ông ấy nhận ra đây là một bức thư hết sức riêng tư, và làm như vậy là có lỗi với Dan và tôi, nên ông ấy ...". Cô ngừng lại, sau đó lắc đầu. "Tôi không biết ông ấy đã đọc hay chưa".



Roy kéo bức thư ra khỏi phong bì. Chữ viết ở những dòng đầu rất đều và thẳng hàng như thể Dan đã cân nhắc từng từ từng chữ. Đến nửa trang sau chữ viết bắt đầu to và xiên xuống dưới. Phần cuối thư nơi Dan ký tên thì hầu như không đọc được.



Roy lật lại trang đầu tiên và bắt đầu đọc. Dan Sherman xin lỗi vợ mình vì đã quyết định tự tử và vì những gì cô phải chịu đựng trong cuộc hôn nhân của họ.



Sau đó Dan kể lại một việc xảy ra ở Việt Nam khi anh đi đến một ngôi làng.



Tại đó anh đã giết một phụ nữ và đứa con của cô ta. Sau đó là cả gia đình họ.



Anh đã tàn sát họ bằng những viên đạn, đã giết họ trong sự sợ hãi bản năng. Với sự liều lĩnh tuyệt vọng của một thanh niên trẻ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để được sống sót và thoát khỏi cuộc chiến tranh, anh đã giết những người vô tội trong ngôi nhà đó. Rất nhiều người khác từng phải làm như vậy. Con số người chết trong ngôi làng ngày hôm đó vẫn là một câu hỏi không có đáp án.



Sau khi đọc xong, Roy ngước nhìn lên và thấy Grace đang nhìn vào khoảng không xa xăm. Trông cô xanh xao nhưng rất bình tĩnh.



"Sau khi trở về từ cuộc chiến Dan đã không bao giờ còn được như trước", cô thì thầm bằng một giọng khàn khàn. "Bây giờ thì tôi đã biết tại sao".



"Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi". Roy trấn an cô. Nỗi hối tiếc bóp nghẹt nơi ngực anh. Khi còn là một thanh niên mười chín tuổi anh cũng đến Việt Nam.



Thật may mắn là anh chưa bao giờ phải ở trong tình huống của Dan Sherman.



Dan không chỉ rõ số người bị chết, nhưng có vẻ như đó là một cuộc loạn đả.



Trong thư Dan viết. "Tiếng súng dường như không bao giờ ngừng". Anh đã sống với mặc cảm tội lỗi trong suốt ngần ấy năm. Roy nhớ mình đã đọc ở đâu đó rằng rất nhiều cựu chiến binh bước ra từ cuộc chiến tranh Việt Nam đã chết bằng chính bàn tay của họ những năm sau này, con số này cũng nhiều như con số những người mất tích trong chiến tranh. Có rất nhiều nguyên nhân đẩy họ tới con đường tự kết liễu cuộc đời mình, trong đó nguyên nhân từ mặc cảm tội lỗi như Dan chiếm một phần không nhỏ.



"Sự việc này đã được trình báo chưa?", anh hỏi.



"Trình báo?". Grace nhắc lại. "Đó là điều mà tôi đang nghĩ, nhưng tôi rất phân vân".



"Vậy chị muốn tôi phải làm gì?".



"Tôi muốn một lời khuyên từ anh. Tôi ... tôi không biết phải làm gì với những thông tin trong này". Cô quan sát anh, rõ ràng là hy vọng anh sẽ đưa ra phương hướng giải quyết. Nhưng anh cũng chẳng có cách nào.



"Tôi có nên nộp lại bức thư này cho quân đội và để họ giải quyết việc này không?", cô hỏi.



Anh không có câu trả lời và chỉ khẽ nhún vai.



"Hay là tôi đưa lại cho Cảnh sát trưởng Davis và phó mặc cho ông ấy?".



Giọng của cô bắt đầu mất bình tĩnh xen lẫn bối rối. "Hay là tôi có ý như thế này", cô gần như hét lên. "Có lẽ tôi nên vứt bức thư này đi vờ như chưa từng đọc nó. Hay tốt hơn là tôi nên huỷ nó đi".



Roy hiểu tình thế tiến thoái lưỡng nan của chị, anh thông cảm phản ứng thái quá của cô. “Grace, tôi cũng không thể nói với chị phải làm thế nào được".



"Dan không muốn Maryellen hay Kelly biết chuyện này. Chúng vừa mới phải chôn cha mình. Thế là quá đủ. Tôi không muốn bắt chúng phải chịu đựng thêm chuyện này nữa".



Đay là một quyết định mà Grace tự đưa ra. Roy cũng đồng ý với quyết định này. Hai cô con gái của Grace sẽ chẳng giải quyết được gì mà chỉ thêm đau đớn.



"Chuyện xảy ra đã gần bốn mươi năm rồi. Đó là một quãng thời gian khủng khiếp trong lịch sử của đất nước chúng ta. Chúng ta đã phải hy sinh năm mươi nghìn người đàn ông ... Chúng ta không muốn chiến tranh dù đã qua rất lâu rồi mà vẫn bị mất thêm những người đàn ông khác nữa". Cô lắc đầu. "Anh ấy không nói có bao nhiêu người khác dính líu tới vụ này". Giọng của chị rất khẽ, và Roy phải căng tai ra mới nghe được. "Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với những người kia trong cuộc đi tuần đó. Làm thế nào họ có thể sống được với những gì họ đã gây ra. Cuộc sống của họ có phải cũng như địa ngục không?".



Giọng của cô thổn thức chất chứa những cảm xúc. "Đêm đêm họ có bị mộng du đi lại trong nhà như chồng tôi không. Trong lòng họ có bị dằn vặt, giằng xé không?". Mắt cô nhìn thẳng vào mắt Roy. "Roy, anh hãy nói xem tôi phải làm gì. Anh là người duy nhất mà tôi có thể hỏi. Anh là người duy nhất tôi tin có thể chỉ cho tôi lối đi đúng".
"Bố". Allison hét lên.



Zach không thèm để ý đến con bé. "Nếu cậu còn muốn gặp lại con gái tôi thì cậu nên tôn trọng những quy tắc của tôi. Vậy là chúng ta hiểu nhau rồi đúng không Ryan?", anh hỏi thẳng thắn.



Ryan gật đầu.



"Tốt". Anh chìa tay ra phía cậu bé. "Tạm biệt Ryan. Tôi cho rằng cậu vẫn nhớ lối ra cửa đúng không?".



Ryan đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.



Allison cũng đang hết sức bực tức, cô bé như nổ tung với cơn giận dữ của mình. "Sao bố dám xử sự như vậy?".



"À, bố dám đấy Allison ạ, và bố còn dám làm nhiều điều khác nữa đấy. Con nghĩ con đang làm cái quái quỷ gì khi đưa một cậu con trai về nhà trong khi bố mẹ vắng mặt?".



"Con đã là người lớn".



Zach suýt nữa thì phá lên cười. "Khi nào con sống tự lập, tự chi trả các chi phí thì chúng ta sẽ xem xét lại vấn đế này. Còn bây giờ, con đang sống trong nhà của bố.” Anh chợt ngừng lại vì nói chính xác đây không phải là nhà của anh.



Nó là tài sản chung của anh và Rosie và của cả bọn trẻ.



"Con có thể mời bất cứ ai con muốn vào phòng".



Zach nhìn trừng trừng con bé. "Đừng có làm thế con gái bé bỏng ạ".



"Con gái bé bỏng?". Anh có thể nhìn thấy sự phẫn nộ từ đôi mắt cô bé và hai má nó đỏ lựng lên khi nó chống hai nắm đấm ở hai bên sườn.



Zach có thể thấy cuộc tranh luận này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Cả hai bố con đều đang hết sức giận dữ. Vì vậy cả hai đều cần phải bình tĩnh lại, anh hít thở một hơi thật sâu. "Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau bữa tối". Anh quay lưng lại và rời khỏi phòng, chỉ vài giây sau anh nghe thấy tiếng đóng sầm cửa sau lưng.



Khi quay lại bếp, Zach vẫn còn đang run lên vì giận dữ. Anh cố hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh và bắt con tim quay lại nhịp đập bình thường.



"Hôm nay chúng mình ăn tôi món gì vậy bố?", Eddie hỏi và theo anh vào bếp.



"Xúc xích nhé". Zach nói. Món này thật tiện lợi, nhanh chóng và anh cũng chẳng còn tâm trí nào để làm món thịt hầm. Anh phát hiện ra rằng anh rất có năng khiếu trong việc trộn một vài nguyên liệu với nhau. Tuy nhiên cũng có lúc anh thất bại - điển hình là với món thịt gà tây xay nướng lẫn với đậu và cơm.



Eddie dường như không mấy quan tâm đến việc phải ăn gì. Trong hai đứa thì Allison kén cá chọn canh hơn.



"Tối qua chúng con ăn xúc xích rồi".



"Thế bây giờ các con thích ăn gì?", anh hỏi.



Không một chút do dự Eddie nói:



"Mỳ Ý".



"Được thôi". Anh mở ngăn làm đông của tủ lạnh để tìm hăm- bơ- gơ và nhận thấy là không còn gì. Tuần này là tuần anh phải mua thực phẩm, lẽ ra anh phải đi mua trước khi đến đây. Và điều này có thể giải thích tại sao Allison và Ryan lại ở trong phòng con bé. Con bé nghĩ anh sẽ đến muộn hơn bình thường, nhưng anh lại quên đến lượt mình phải đi mua sắm.



"Ryan đã đến đây lần nào chưa?", anh hỏi. Anh ghét việc phải sử dụng Eddie làm gián điệp nhưng anh bắt đầu nghĩ đến khả năng Ryan có thế là một vị khách thường xuyên. Nếu quả đúng như vậy thì đã đến lúc chấm dứt chuyện này?



Eddie liếc mắt qua vai anh và gật đầu.



"Thế mẹ con có biết không?".



Eddie lắc đầu. "Không ai biết cho đến tận hôm nay".



Zach vỗ vai cậu con trai. "Con có thích macaroni và pho mát không?".



Eddie nhún vai. "Có thật là bố sẽ nấu được không hay lại là đồ ăn sẵn?".



"Để xem chúng ta còn gì nào?". Zach hỏi và kiểm tra lại một loạt các ngăn tủ. Anh cần món gì đó dễ chế biến để có thời gian suy nghĩ xem sẽ làm gì với Allison. Rõ ràng anh sẽ phải nói chuyện với con bé, và cho dù anh sợ ý tưởng phải gọi điện cho Rosie, nhưng có lẽ anh sẽ phải hỏi ý kiến của cô trước khi bắt đầu một cuộc tranh luận lớn như thế này.



"Chúng ta có pho mát sợi Mozzarella". Eddie nói trong khi ngó ngiêng tủ lạnh. "Loại này là tốt nhất vì nó sẽ dễ dàng quyện với sợi mỳ ống".



"Vậy là xong". Zach nói.



Eddie lấy pho mát trong hộp ra và để trên mặt bếp. "Bố không định bắt chúng con ăn đậu xanh cùng với món này chứ? Mẹ thì có đấy. Mẹ lúc nào cũng nói rau và hoa quả tươi có lợi cho sức khoẻ. Nhưng chúng thật kinh khủng. Mẹ còn không cho chúng con gọi pizza nữa".



Zach cười mệt mỏi. "Chỉ lần này thôi nhé". Eddie tỏ ra rất biết ơn.



"Bố nghĩ bố phải gọi cho mẹ con". Zach nói và đặt một tô nước vào trong lò.



"Mẹ không có nhà đâu bố ạ".



Đứa con trai của anh quả là một kho thông tin. "Mẹ không có nhà sao?".



Eddie cười rạng rỡ:



"Hôm nay mẹ có hẹn rồi".



Rosie có hẹn? Nếu vậy anh muốn biết cô ấy hẹn với ai. Không ai nói gì với anh về việc này. "Có hẹn ở trường vào buổi tối sao?".



Eddie gật đầu. "Đó là những gì mà mẹ nói tối qua. Bố ơi con có mấy bài toán về nhà chưa làm được. Bố giúp con nhé".



"Tất nhiên là được chứ", anh nói một cách lơ đễnh. Thật là hay. Hay quá.



Zach đang cố tìm thứ gì đó có thể ăn được cho bọn trẻ. Anh là người đang phải giải quyết với sự nổi loạn của con gái. Eddie thì cần anh giúp làm bài tập về nhà. Và vợ cũ của anh thì đang vui thú ở thị trấn cùng với người yêu mới của cô ấy. Có cái gì đó hoàn toàn không ổn trong tất cả những chuyện này.