Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời

Chương 8 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Đó là một sáng chủ nhật đẹp trời, những cơn gió dữ dội của tháng mười khiến lá vàng rụng đầy quanh khu bến cảng và khu phiên chợ nhà Nông Dân của vịnh Cedar. Grace và Olivia đi lang thang dọc theo những quầy hàng trong lễ hội.



"Vậy mấy giờ cậu muốn đi xem phim?", Olivia hỏi



"Tớ nghĩ để hôm khác nhé". Grace nói một cách lạnh nhạt.



"Trời". Olivia không khỏi thất vọng. "Thế là sao?".



Grace đột nhiên trở nên bối rối. "Vì chúa, hãy đi xem phim một mình mà không có tớ".



Olivia biết Grace đang giấu mình một bí mật. Bạn của cô đang có kế hoạch gì đó mà Olivia chắc chắn sẽ không thích. Chị dừng lại ở một quầy hàng mua một ổ bánh mỳ nho khô và nhét vào chiếc túi cói to của mình.



"Thôi được, thôi được, tớ sẽ nói với cậu". Grace nói như thể chị bị tra tấn buộc phải nói ra sự thật.



Olivia thậm chí còn không muốn chỉ ra rằng chị cũng không cần hỏi.



"Nếu cậu đi, Jack cũng sẽ đến rạp chiếu phim để gặp cậu".



Điều này làm Olivia chú ý. "Jack à?".



"Ừ Jack. Vẫn nhớ Jack chứ? Anh ấy gọi cho tớ và nhờ tớ sắp xếp".



Thật là hết sức nực cười. Jack gọi điện cho bạn thân của chị chứ không phải là chị.



"Cậu còn nhớ tháng trước khi cậu từ chối lời mời ăn tối ở Seattle của Stan chứ?".



Olivia không thể quên. Việc chị từ chối lời mời ăn tối ấy đã gây ra một vết nứt giữa chị và Stan. Nhưng chị không quan tâm nhiều đến mối quan hệ với chồng cũ nhiều như mối bất hoà với Jack.



"Jack lẽ ra phải gặp chúng ta ở rạp chiếu phim vào tối thứ sáu tháng trước để xem phim cùng, nhưng đến phút cuối cùng anh ấy không đến được".



"Có chuyện gì ở đây vậy?". Olivia hỏi mặc dù chị không thực sự cảm thấy bực bội. Rõ ràng là về lĩnh vực tình cảm, đặc biệt là trong việc làm lành với Jack, chị cần sự trợ giúp. Bạn của chị cũng không phải một chuyên gia. Grace cũng có những khó khăn riêng, nhưng vì không phải sự can thiệp nào cũng là tốt nên Grace đã không thể giúp được gì cho bạn.



"Jack làm về mảng các trận bóng vào tối thứ sáu", Grace nhắc lại với chị.



"Anh ấy đã nhờ Gordie đi thay để đi xem phim với bọn mình nhưng có chuyện gì đó xảy ra nên anh ấy lại không đi được nữa".



Họ vẫn tiếp tục đi tản bộ qua khu chợ, cảm thấy thèm chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi vị hấp dẫn của bỏng ngô trong gió. "Jack rất thất vọng và buồn vì việc đó". Grace thở dài. "Kể từ khi đó anh ấy cứ khiến tớ phát điên, anh ấy muốn tớ lập tức phải sắp xếp một buổi xem phim khác, nhưng để trùng được lịch của tớ, cậu và anh ấy thì thật là điên đầu. Và tớ thấy rằng tớ phải nói với cậu".



"Và đã đến lúc mình và anh ấy phải tự giải quyết việc này đúng không?". Olivia nói, cũng rất hăm hở được dàn xếp những mâu thuẫn với Jack. Họ đã giận nhau hàng tháng trời và để thời gian trôi đi quá lâu. Chị không hiểu tại sao anh ấy không chịu gọi cho chị, hình như ... đàn ông luôn làm cho mọi việc có vẻ khó khăn phức tạp hơn thì phải.



"Chính xác là như vậy". Grace nhấn mạnh. "Tại sao cả hai lại ương ngạnh và cứng đầu như vậy. Đã đến lúc phải thay đổi rồi đấy".



Olivia không tin vào tai mình nữa. Grace đây sao? Grace chưa bao giờ ra lệnh cho ai bao giờ. Chắc chắn cô ấy cũng đã trở nên mạnh mẽ và có những suy nghĩ tích cực hơn, sau tất cả những sự kiện đau thương vừa dồn dập xảy ra.



Olivia thấy mừng cho bạn.



Gió cuốn lá khô bay tung lên không trung và những đám mây xám nặng nề đã bắt đầu kéo đến che phủ bầu trời. Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ mưa, Olivia nhẩm đoán.



"Cậu sẽ đi chứ?".



"Làm sao anh ấy biết tớ sẽ xem phim nào?". Olivia thậm chí còn chưa quyết định sẽ chọn bộ phim gì.



"Jack là một người đàn ông thông minh, anh ấy sẽ biết phải làm gì".



"Nếu anh ấy thông minh, anh ấy đã ...".



"Olivia, cậu định tranh luận với tớ hay chấp nhận nghe những lời khuyên chân thành và làm theo những gì tớ nói?".



Trước khi trả lời, Olivia hỏi lại Grace. "Thế chuyện giũa cậu và Cliff thế nào rồi?".



Grace lại thở dài. "Cũng không có gì mới. Sau khi thi thể Dan được tìm thấy, tớ có nói với Cliff là tớ cần có thời gian để quên đi nỗi đau về cái chết của Dan và anh ấy hoàn toàn thông cảm".



Olivia gật đầu, đó là những gì chị đã biết. "Gần đây cậu không gặp anh ấy phải không?".




"Ý anh muốn nói mọi thứ còn đi xa hơn việc con bé đưa Ryan vào phòng nó?".



"Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ việc quan trọng là chúng ta phải liên lạc thường xuyên để trao đổi tình hình về con cái".



Rosie đồng ý với một chút miễn cưỡng. Họ càng nhanh chóng giải quyết được vấn đề này càng tốt, cô quyết định. "Vậy bây giờ nói chuyện luôn nhé?".



Zach gật đầu:



"Được".



Mười lăm phút sau, Zach và Rosie đã ngồi đối diện nhau ở Pancake Palace.



Eddie đi với Joel bạn của nói và Zach sẽ đến đón nó sau.



Vì hai người đang ngồi mất cả một cái bàn và vào sáng chủ nhật, nơi này rất đông người đến ăn sáng, nên Rosie cảm thấy phải gọi thêm thứ gì đó chứ không chỉ uống cà- phê.



Khi cô phục vụ bàn đến, Rosie gọi cà- phê, hai trứng và bánh mỳ nướng và nói với cô phục vụ là làm hoá đơn tính tiền riêng. Zach cũng gọi giống cô, và cũng yêu cầu hoá đơn riêng. Khi cô phục vụ hiểu rằng mỗi người họ sẽ tự thanh toán bữa sáng thì Zach bắt đầu chuyển sự chú ý sang Rosie.



"Cô biết gì về Ryan không?".



"Không nhiều. Bố mẹ Ryan ly hôn và cậu bé sống với mẹ".



"Và mẹ nó để nó xâu khuyên khắp người như vậy sao?".



Việc cậu bé xỏ khuyên khắp người cũng không gây ấn tượng tốt với Rosie.



"Hình như là vậy" Có sáu cái khuyên trên vành tai Ryan và một hạt thép nhỏ ở đầu lưỡi. Cứ nghĩ đến việc cậu ta hôn con gái mình với cái lưỡi ấy lại khiến cô buồn nôn.



"Nó đã không đến nhà kể từ hôm tôi nói chuyện với nó". Zach nói thêm vào vẻ thoả mãn.



Rosie thì không thấy đó là một dấu hiệu tốt đẹp, nhưng cô cũng không muốn nói thêm sợ rằng vì sẽ phá vỡ hoà khí mỏng manh giữa hai người.



"Tôi đã nói chuyện với mẹ cậu bé tuần trước".



Điều này khiến Zach tò mò. "Thế cô ta nói thế nào?".



Qua cuộc trao đổi ngắn gọn giữa hai người thì dường như mẹ Ryan không nhìn nhận vấn đề cùng Rosie. "Cô ta có thái độ phòng thủ. Tôi nói với cô ta rằng nếu Ryan đến chơi thì phải có một người lớn giám sát. Cô ta kết tội tôi bao bọc con bé quá mức".



"Cô ta có vẻ thờ ơ trước việc này phải không?".



"Đúng, tôi không nghĩ chúng ta có được nhiều sự hợp tác từ phía cô ta".



"Có vẻ như vậy". Zach cau mày.



Rosie thấy dễ chịu khi nói chuyện với Zach về việc này. Bây giờ cô nhận ra tại sao mình lúc nào cũng có cảm giác bực bội không yên - phần lớn là do cách cư xử của con gái.



"Anh còn nhớ năm ngoái khi tôi kể với anh về chuyện con gái gia đình Harrison không?".



Zach lắc đầu.



"Nó đang học trung học và đang mang bầu sinh đôi".



Mặt của Zach đột ngột biến sắc. "Cô không nghĩ rằng ...". Anh không tự mình nói hết được câu.



"Tôi cũng không biết, và có lẽ cả hai ta cũng sẽ không biết được cho đến khi mọi chuyện xảy ra".



Những lời nói của cô đã có tác dụng gây kinh ngạc đúng theo ý cô. Sự giận dữ và căm ghét của Allison mỗi ngày một sâu sắc. Cậu bé này xuất hiện trong cuộc đời nó là một rắc rối lớn, và tương lai con gái họ đang bị đe doạ.



"Tôi rất lo lắng cho Allison". Zach hạ thấp giọng.



"Tôi cũng vậy". Rosie cũng đồng tình. "Con bé đã không đồng tình với cuộc ly hôn của chúng ta và phản ứng tiêu cục với cả hai chúng ta. Tôi không biết nó sẽ định làm gì nữa ... Tôi không thể hiểu được nó nữa rồi".