Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời
Chương 9 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
Olivia đang hạnh phúc. Chị tỉnh giấc sớm vào sáng chủ nhật. Hôm nay là ngày sinh nhật của chị. Chị hưởng thụ những giây phút lười nhác dễ chịu trên giường cho đến khi cơn buồn ngủ thực sự qua đi. Chị sực nhớ ra là phải cộng thêm cho mình một tuổi nữa để thành một con số khá bất ngờ. Chị cũng phải ôn lại những gì mình làm được trong suốt năm vừa qua và sắp xếp chúng lại cùng với mục tiêu của mình. Đây là việc mà chị vẫn làm vào sinh nhật mỗi năm.
Đáng ra lúc này chị phải đang làm điều đó rồi. Sinh nhật là một dịp để đánh giá lại cuộc đời mỗi con người. Nhưng thay vào đó, chị lại đang tự cười và ngẫm nghĩ về chuyện chị và Jack "tình cờ gặp nhau" ở rạp chiếu phim, và chị cũng nhớ lại khoảng thời gian vô nghĩa khi chị và Jack có chuyện bất hòa.
Nhưng rồi tối hôm qua họ đã quay lại với nhau. Jack có khả năng khiến cho chị cười, khiến chị cảm thấy vui vẻ và chị thực sự trân trọng điều đó. Tất cả những hiểu lầm giữa họ đã qua. Có thể thấy anh đã vui mừng thế nào khi gặp lại chị và sự thật là chị cũng có chung cảm giác vui mừng ấy.
Họ đã có cả buổi chiều và buối tối ở bên nhau. Sau khi xem phim, họ đi ăn tối ở Taco Shack và nấn ná hàng giờ đồng hồ uống cà- phê, nói chuyện về mọi chủ đề trừ Stan. Anh không hỏi, và đương nhiên Olivia cũng không nhắc đến tên chồng cũ của chị trong cuộc trò chuyện giữa hai người. Dường như không ai trong hai người muốn nói hoặc làm điều gì khiến cho mối quan hệ của họ xấu đi.
Họ chia tay trong lưu luyến đã thế hai người còn đứng ở bãi đỗ xe ba mươi phút nữa để nói chuyện.
Năm trước Jack có mua quà sinh nhật cho chị nhưng chị chắc năm nay anh quên mất ngày này rồi. Chị đã có thể nhắc anh, có lẽ chị nên làm vậy. Lại là có lẽ ... nhưng chị không có ý định thông báo với anh rằng chị sắp già thêm một tuổi.
Bà Charlotte cứ khăng khăng muốn nấu bữa sáng cho con gái, nên sau khi đi dự lễ nhà thờ, Olivia đến chỗ mẹ.
"Vào đi, vào đi" bà Charlotte nói vọng hi dưới bếp khi Olivia bước vào nhà.
Harry, con mèo vệ sỹ của bà, đang nằm vươn vai trên bậu cửa sổ, nó đang tắm mình trong ánh nắng mùa thu. Mùi bánh quế bay ra từ lò nướng khiến Olivia chảy nước miếng.
"Chúc mừng sinh nhật con yêu" giọng mẹ chị ấm áp, bà đi ra từ trong bếp vả vẫn đang mặc tạp dề. Bà ghì xiết lấy Olivia. "Trông con thật tuyệt".
"Cám ơn mẹ" Olivia vẫn chưa thú nhận với mẹ rằng Jack chính là nguyên nhân của niềm vui rạng ngời trong mắt chị. Chị chỉ kể kể lại mọi chuyện khi thấy mẹ mình sẽ chủ động nói một cách chân tình rằng. "Mẹ đã nói với con vậy mà".
"Mọi thứ đã sẵn sàng rồi" Charlotte nói. Trên bàn ăn đã bày sẵn bộ đồ sứ đẹp nhất, nước cam được rót vào những chiếc ly pha lê cao. Lẩm bẩm điều gì đó mà Olivia không nghe rõ, bà Charlotte hối hả quay lại vào bếp. Nghĩ tới điều đó dường như khiến mẹ chị vui vẻ và hào hứng hẳn lên.
"Con giúp gì được không?" Olivia hỏi và đi theo bà.
"Tất cả những gì ta cần làm là mang hết đồ ăn ra bàn nữa thôi" Charlotte quả quyết. "Mẹ đã nấu bữa sáng có món thịt hầm và bánh quế mà con vẫn thích".
Olivia cố nhịn cười. Bữa sáng có thịt hầm vốn là món ưa thích của mẹ, nhưng không bao giờ bà tự nấu cho mình, nên bà luôn tận dụng một cơ hội thích hợp như là sinh nhật con gái mình để thưởng thức món này.
"Món này thật ngon mẹ ạ" Olivia kéo ghế ra ngồi và quan sát bữa tiệc.
Cả hai đều cúi đầu và mẹ chị cầu nguyện trước khi ăn món thịt hầm làm từ thịt xông khói, hành, thịt băm và rất nhiều pho mát. "Mẹ kể cho con nghe về ngày con sinh ra nhé" Charlotte hỏi.
"Mẹ ơi, con đã năm mươi lăm tuổi rồi! Và năm tư năm qua sinh nhật nào con cũng được nghe câu chuyện đó. Con đã biết tất cả những gì có thể biết về ngày mình sinh ra". Câu chuyện đã được bà Charlotte kể đến từng chi tiết không biết bao nhiêu lần. "Con biết bố đã phải gấp rút đưa mẹ đến bệnh viện lúc chín giờ tối và mẹ đã đau suốt hai tư tiếng đồng hồ. Con biết ngay ngày hôm sau có một cơn bão to và không ai đến thăm chúng ta được cho đến tận ngày hôm sau nữa. Và con cũng biết con đã gào khóc suốt ba tiếng đồng hồ, hay đại loại thế".
"Sự thật là như vậy", Charlotte gật đầu một cách ngoan cố.
Olivia phá lên cười. Và mặc dù chị thấy điều này thật ngớ ngẩn nhưng chị cũng đã nhiễm thói quen này từ mẹ mình và truyền lại cho các con. Vào buổi sáng ngày sinh nhật James con trai chị năm ngoái, Olivia đã gọi một cuộc điện thoại đường dài để miêu tả ngày James cất tiếng khóc chào đời. James đã rất kiên nhẫn và lịch sự lắng nghe mẹ. Sau đó anh nói rằng năm trước vào ngày này mẹ cũng đã kể câu chuyện này không khác một từ.
Trong suốt bữa sáng hai mẹ con đã nói chuyện về gia đình, bạn bè. Rồi làm như vô tình, mẹ chị nói. "Mẹ có mời ông Ben Rhodes đến ăn cùng chúng ta nhưng sáng nay ông ấy bận".
"Hoa phải không?".
"Không đẹp như những bông hoa anh gửi cho em lần trước." Olivia đã để bó hoa Stan tặng lại nhà con gái.
"Kẹo nữa phải không?".
"Không có kẹo".
"Vậy thì là rượu?".
"Vâng có rượu" Cô khẳng định.
Anh gầm gừ trong cổ họng. "Em vẫn muốn anh đeo găng đấm bốc và chiến đấu với anh ta chứ?".
Olivia cười. "Em không bao giờ muốn anh phải đọ nắm đấm với Stan," cô nói. "Em chỉ muốn anh chứng minh rằng anh quan tâm đến em".
"Được rồi," anh nói. "Để anh gọi cho anh ta hay là em muốn em gọi?".
"Gọi Stan à?". Jack đang nói gì vậy.
"Anh nghĩ bọn anh phải giải quyết việc này, chỉ anh và Stan thôi, hai người đàn ông với nhau".
"Jack Griffin, thật là nực cười! Không phải anh đang nghiêm tức đấy chứ?".
Anh im lặng, và cô có cảm giác như nghe thấy tiếng bàn tay của anh đang đấm trong không khí. Chắc chắn anh đang đi lại quanh nhà.
"Em chỉ cần đơn giản tuyên bố anh là người thắng cuộc thôi," Jack gợi ý đầy hy vọng.
"Em sẽ làm như vậy," chị đồng ý, "nhưng trước hết anh phải chiếm được tình cảm của em đã".
Jack lại rên lên. "Thế chính xác anh phải làm thế nào?".
"Anh không biết sao?" chị giả vờ ngạc nhiên.
"Hình như là không, nhưng anh sẽ cố gắng".
"Anh cứ làm đi." Olivia cười sảng khoái. "Em có cảm giác anh sẽ có cách".
Thật hạnh phúc khi lại có anh trong đời.