Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 23 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Ian Randall vội vã về nhà. Sáu tháng trời ròng rã ngoài biển, anh đếm từng giây phải xa Cecilia. Anh đánh dấu từng ngày qua đi trên lịch cho tới khi hai người được trở về bên nhau và háo hức mong chờ ngày đoàn tụ. Phải xa cách Cecilia, đối với anh đó thật là một điều vô cùng khổ sở. Nhưng giờ đây anh đã về, họ đã được ở bên nhau. Anh không thể chịu được nếu suốt ngày quanh quẩn bên cô. Bởi còn khổ sở hơn nếu có Cecilia ở đó mà lại không được làm tình với cô.
Khi tới gần chỗ đường cao tốc dẫn về nhà, Ian đi chậm lại. Anh nghĩ về những điều sẽ xảy ra nếu đặt chân vào ngôi nhà của họ. Căng thẳng giữa hai vợ chồng bắt đầu khi Cecilia thông báo rằng cô muốn có con trở lại. Và càng ngày cuộc sống của họ càng trở nên căng thẳng hơn. Cecilia cố giả vờ rằng mọi thứ vẫn hoàn hảo và cố lờ đi tâm trạng khó chịu của chồng. Tối nào cũng vậy, cứ đi làm về là cô lại vào bếp chuẩn bị bữa tối. Trong khi anh đang vùi mặt vào tờ báo thì cô ríu rít kể chuyện văn phòng. Cô làm cho một công ty kiểm toán lớn ở vịnh Cedar và rất yêu thích công việc của mình. Ian băn khoăn, họ yêu nhau và ai cũng hiểu rằng đó là lẽ đương nhiên. Đáng ra họ phải hạnh phúc trong cuộc sống vợ chồng, thế mà những buổi tối đang trở nên quá sức chịu đựng. Thậm chí Ian còn không dám đi ngủ cùng giờ với Cecilia. Anh nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô, nhưng với tính cách bướng bỉnh cộng với sự ngại ngùng, Cecilia chẳng bao giờ kêu ca.
Nếu Cecilia thẳng thắn nói chuyện với Ian, có khi tình trạng này lại được cải thiện. Cô muốn có một đứa con nhưng anh lại không muốn. Cecilia không dùng bất cứ một biện pháp tránh thai nào cả. Vậy nên việc cô có con hay không hoàn toàn phụ thuộc vào anh. Sau cái đêm kinh hoàng bị Cecilia quyến rũ, Ian nhận thấy việc làm tình với Cecilia quả là nguy hiểm.
Nhưng cô làm anh quên hết mọi thứ. Khi ôm Cecilia trong vòng tay mình, anh quên hết mọi thứ trên đời trừ nỗi ham muốn cháy bỏng. Ian không thể cưỡng lại sức cám dỗ đầy ma quái của Cecllia. Và chính điều này khiến cho nguy cơ có thai của cô lại càng cao.
Đã vài lần Ian vào sâu trong cô, thật sâu, sau đó anh lại tự xỉ vả mình. Anh chỉ dám bò vào giường khi tưởng vợ đã ngủ. Nhưng cô vẫn thức, và anh lại đầu hàng vô điều kiện. Họ lại làm tình với nhau trong khi Ian chưa kịp nhận ra là tại sao anh lại để mình bị vợ cám dỗ đến như vậy. Trong những lần đó họ hoàn toàn không dùng bất kỳ một biện pháp tránh thai nào... Ian định ngủ trên ghế sôpha nhưng Cecilia không đồng ý. Cô khăng khăng muốn anh ngủ trên giường với cô.
Cách an toàn duy nhất mà Ian có thể nghĩ ra là tránh động chạm vào vợ. Nhưng anh thường không tài nào kiềm chế được điều đó. Ian không bao giờ coi mình là một người đàn ông vô kỷ luật, ngành hải quân đã rèn luyện cho anh khả năng kiềm chế dục vọng ngay từ giây phút anh đặt chân vào trại lính. Nhưng trước vợ mình, Ian khó lòng cưỡng lại được.
Trong khi đó Cecilia chẳng bao giờ phiền lòng về việc Ian không dùng bao cao su. Bởi đó chính là điều cô mong muốn.
Ian không thể chịu đựng được khi nghĩ tới khả năng Cecilia mang thai và họ lại mất thêm một đứa con nữa. Sự ra đi của Allison đã khiến cả hai suy sụp tưởng chừng không gượng dậy nổi. Họ cũng gần như đánh mất tình yêu, may mà cuối cùng họ lại trở về bên nhau. Thời gian có thể hàn gắn mọi nỗi đau, anh biết chắc là như vậy, nhưng giá như Cecilia không nêu vấn dề này ra quá sớm thế này...
Khi đến chỗ biển báo dừng, thay vì rẽ phải, Ian rẽ trái, đi theo hướng ngược chiều về nhà. Anh lái xe qua những con phố lạ với nỗi buồn xâm chiếm tâm can. Ian biết rằng nếu mình bước vào cửa, mọi chuyện sẽ lại diễn ra y như thế vẫn ham muốn cháy bỏng ấy, và sau đó là nỗi thất vọng. Anh có thể cảm nhận được nỗi đau cùng sự bức bối của cả hai một cách rõ ràng.
Bằng ý chí sắt đá, đã ba đêm rồi anh không động đến Cecilia. Điều đó giống như bị tra tấn vậy. Ian biết rằng, đêm nay anh sẽ chẳng thế nào chống cự nổi sự cám dỗ của vợ mình.
Khi phát hiện ra mình đang đi trên con đường dẫn vào nghĩa địa chôn con gái, Ian giảm tốc độ và rẽ vào. Con gái anh đã chết sau khi ra đời chỉ vài ngày. Cô bé bị bệnh tim bẩm sinh ngay khi mới chào đời và các bác sỹ chẳng thể nào cứu nổi. Là một thủy thủ tàu ngầm, lúc đó Ian đang ở bên dưới một núi băng và không thể ở bên Cecilia đúng lúc cô cần đến sự an ủi động viên của anh. Thực ra, mãi tới khi biết con gái đã chết, anh mới biết rằng cô bé đã được sinh ra trên cõi đời này. Khi Ian trở về, giữa họ xảy ra bao nhiêu chuyện: cãi vã, trách móc, những giọt nước mắt và sau cùng là ly hôn. Tuy nhiên, cuộc ly dị của họ đã không được chấp nhận. Sau đó, Ian yêu cầu được chuyển sang một chiếc tàu hàng không mẫu hạm và đã được chấp nhận.
Ian ra khỏi xe. Hai tay đút túi, anh bước về phía mộ Allison. Anh đứng sững người trên lớp cỏ mềm mại, nhìn đăm đăm vào tấm bia nhỏ đánh dấu ngày sinh và ngày mất của con mình. Thật ngạc nhiên khi chỉ một chút thông tin trên tấm bia vô cảm lại có thể khiến anh đau đớn đến vậy.
Ian nhìn đăm đắm vào tấm bia. “Chào Allison, con gái yêu của bố”, anh thì thầm. Bất cứ khi nào đến thăm mộ con, anh cũng nói chuyện với cô bé. Anh chưa bao giờ nhìn thấy con, cũng chưa từng được ôm ấp hay hôn hít con gái và cười đùa với nó. Điều này làm anh cảm thấy mình như bị tước mất niềm an ủi từ đứa con nhỏ bé này. Anh chỉ nhìn thấy mỗi bức ảnh chụp Allison ở bệnh viện ngay sau khi chào đời. Lúc đó con gái anh còn nhỏ xíu. Cuộc đời của Allison thật ngắn ngủi và đau đớn. Mỗi hơi thở của cô bé là một cuộc vật lộn khốn khổ với thần chết.
“Bố thấy mẹ con đến đây thăm con đấy”, Ian nhận xét khi trông thấy một cành hồng trên ngôi mộ, dấu hiệu cho thấy chắc chắn là Cecilia mới tới đây. Anh cũng chẳng biết vợ mình có thường đến nghĩa trang thăm con gái không, nhưng anh đoán là cứ ba hay bốn ngày cô lại tới một lần. “Mẹ có bảo con là mẹ muốn sinh em bé không?”.
Ian thở sâu. “Bố không nghĩ như thế là tốt”.
Nước mắt cô thấm đẫm vai anh. “Cecilia, đừng khóc nữa em.”
“Em không thể”.
Ian nuốt những giọt lệ trên mặt vợ bằng những nụ hôn mềm mại, dịu dàng, và cuối cùng anh gắn môi mình vào miệng cô. “Tất cả rồi sẽ ổn”. Anh an ủi với hy vọng làm cô bình tĩnh, rồi anh lại hôn cô tới tấp.
“Đây là con của chúng ta”, Cecilia nghẹn ngào thì thầm với anh. “Em muốn anh được hạnh phúc... Em muốn anh yêu con của chúng ta.”
“Chắc chắn anh sẽ yêu con chứ”. Ian nhắm mắt lại và gồng mình lên để kiểm soát những cảm xúc đầy mâu thuẫn đang trào dâng trong lòng.
“Nhưng hiện tại thì anh không thể phải không?”
Anh thở dài. “Anh đang cố gắng. Đó là tất cả những gì anh có thể”. Cecilia gỡ tay anh ra rồi lăn về phía giường của mình, quay lưng lại với Ian. “Em yêu, xin em, em có muốn anh nói dối không?”.
“Không”.
“Vậy em hãy cho anh thời gian”. Ian vuốt ve vợ trong tư thế nằm úp thìa và luồn tay vào giữa cơ thể cô. Từ thói quen bản năng, tay anh bất chợt mân mê ngực cô. Đã nhiều đêm trên tàu, anh vẫn mơ được như thế này, được vuốt ve cơ thể người vợ yêu dấu, được yêu và thích thú với cảm giác cơ thể vợ đang áp sát vào mình.
Cecilia bật ra một tiếng thở dài và nâng núm vú nhỏ xíu của mình lại gần chồng hơn. Cô dịch người một cách quyến rũ lại chỗ anh. “Ian”, cô thì thầm.
Anh nhắm nghiền mắt lại và không trả lời. “Em có bầu thế này lại hay”.
Anh muốn biết tại sao Cecilia lại nói thế bởi lúc này anh không thể nghĩ đến bất kỳ điều gì ngoài cơ thể của vợ mình.
“Anh không phải chờ em ngủ rồi mới lên giường”.
Ian mỉm cười. Anh kêu lên nho nhỏ và vuốt ve lưng vợ. Cecilia thở dốc như đầu hàng rồi vòng tay quanh cổ Ian và kề môi mình vào môi anh. “Chúng mình sẽ ổn mà”, cô hứa với chồng. “Chắc chắn sẽ như thế, anh yêu ạ”.
Ian định phản bác. Nhưng anh quên khuấy mất mình định nói gì. Anh vùi nỗi sợ hãi của mình trong vòng tay ấm áp của người vợ yêu dấu.