Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Chương 24 :

Ngày đăng: 15:03 19/04/20


Charlotte Jefferson không thể nhịn được cười. Bà đặt một cái bánh anh đào vào lò nướng và hẹn giờ rồi tiếp tục với việc đan len.



“Đừng cười nhăn nhở thế nữa”, bà mắng Harry, con mèo đen đang ngồi trên ghế sô-pha và nhìn bà một cách ngộ nghĩnh. “Tao biết, tao biết rồi, nhưng thật tuyệt vì tao không tin là nó lại xảy ra”.



Chuông cửa reo vang, Charlotte cẩn thận đặt bộ đồ đan sang một bên và ra mở cửa. Vốn tính thận trọng, bà kiểm tra xem ai đang đứng bên ngoài, và nhận ra đó là cô con gái yêu quý của mình. Sau khi mở khóa, bà kéo cửa trước ra. “Soo mẹ lâu thế”. Olivia vừa bước vào nhà vừa hỏi Charlotte. Lúc chị dừng lại thì đã đi được nửa đường vào bếp. Chị nhìn quanh rồi bước vào phòng khách, buông mình xuống ghế sô-pha như thể chẳng còn chút sức lực nào. “Olivia, con sao thế”. Charlotte hỏi và lo lắng trước thái độ kỳ lạ của con gái.



Olivia bắt chéo chân và ngay lập tức lại ngồi xuống. Hai tay chị ôm mặt. “Con nghĩ con vừa phạm một sai lầm khủng khiếp”.



“Sai lầm gì?”.



Olivia buông thõng tay và nhìn vô hồn vào cửa sổ phòng khách, vai chị rung lên. “Đó là Jack và con”.



Charlotte ngạc nhiên. “Trời ơi, con mới cưới chưa đầy ba tháng.”



“Mẹ nghĩ rằng con không biết thế à? Gần đây... gần đây hình như chúng con không thể nói chuyện được với nhau”.



“Con và Jack ấy à? Tại sao thế?”.



“Ôi, mẹ ơi. Con thấy tệ quá. Chúng con khác nhau quá nhiều, suốt ngày cãi vã, cáu giận lẫn nhau và… và…”.



“Thôi thôi nào”, Charlotte dịu dàng thủ thỉ. Mọi chuyện chắc hẳn đang rất tồi tệ với con gái bà. Trong suốt những năm lấy Stan, Olivia chưa bao giờ chạy về nhà sau khi cãi nhau với chồng để xin lời khuyên của cha mẹ.



“Con rất yêu Jack”.



“Tất nhiên là thế rồi”, từ vài tháng trước khi thú nhận là mình đang yêu, Olivia đã có tình cảm với người đàn ông ấy, nay thì mặt chị đanh lại vì cố ngăn những giọt nước mắt.



“Con yêu Jack, nhưng anh ấy... anh ấy là một người lôi thôi. Con không thể chịu đựng được”.



“Phải thỏa hiệp chứ, con yêu”.



“Mẹ nghĩ là con chưa thử à?”. Olivia lắc đầu. “Con không muốn phải nhắc nhở suốt về việc nhặt quần áo bẩn, nhưng nếu không nhắc thì suốt ngày con phải chạy theo mà dọn dẹp cho anh ấy.”



“Đợi ở đây nhé” Charlotte lẩm bẩm. “Mẹ đi pha tách trà”. Cuộc nói chuyện quan trọng rất cần phải có trà Khi uống trà, mọi thứ bỗng trở nên ý nghĩa hơn. Chuyện giữa Olivia và Jack có vẻ nghiêm trọng thực sự.



Gần mười phút sau, Charlotte quay trở lại. Bà bê theo một cái khay, trên đặt một ấm sứ lớn cùng hai cái chén và một đĩa bánh quy. Olivia ngồi ở mép ghế sô-pha, tay cầm một cái khăn ướt.


Jack lúng búng. “Chắc chắn rồi”.



“Đó là lý do duy nhất khiến con đến đây đấy à?”. Charlotte hỏi. Bà không biết ai đã loan tin về cơ sở y tế. Trước đó Bess có đến và Charlotte đã nói chuyện này với người bạn thân của mình. Bess rất kinh ngạc. Charlotte tin rằng chính Bess đã loan tin với mọi người. Bà ấy là người không thể giữ được bí mật dù có hứa đến thế nào đi chăng nữa.



Jack đứng dậy và nhìn chằm chằm vào bếp. “Thực ra con đến không hẳn vì chuyện cơ sở y tế. Đó chỉ là một trong các lý do mà thôi. Olivia đang trốn ở đâu ạ?”



“Em có trốn đâu”, Olivia đứng bắt chéo tay ở chỗ cửa bếp. “Em... em đang lấy bánh ra khỏi lò cho mẹ”.



“Ôi, con yêu. Mẹ quên khuấy đi mất. Mẹ không nghe thấy đồng hồ báo hết thời gian nướng”. Charlotte bối rối đến mức quên hẳn chiếc bánh anh đào. “Mẹ nghĩ mẹ nên để hai con nói chuyện riêng với nhau một lát”, Bà nói và băng qua Olivia để kiểm tra chiếc bánh. Bà chưa bao giờ đan có một hàng mà lại mất nhiều thời gian như vừa rồi.



Olivia đứng ở cửa bếp và Charlotte đẩy con gái ra phía trước. Jack không đứng ở phòng khách nữa vì anh đang ngắm cảnh. Anh đến vì vợ mình và nếu Olivia nhạy cảm một chút, chị sẽ hiểu được điều đó ngay.



Họ nhìn sâu vào mắt nhau, cuối cùng Jack nói. “Anh hứa là anh sẽ không bao giờ để hở hộp bơ lạc nữa”, anh lúng búng.



Charlotte cố nhịn cười.



Olivia sụt sịt. “Ôi, Jack, em không có ý nói những lời tồi tệ như thế.”



“Anh cũng vậy”.



“Chỉ là em.. em nghĩ anh thực sự là một kẻ ngăn nắp đến kỳ cục...”. Jack lắc đầu. “Anh là người lôi thôi. Anh sẽ cố gắng, anh hứa đấy.”



“Em cũng sẽ cố”.



Olivia lao ra khỏi bếp. Charlotte bước vào phòng khách và bắt gặp Jack đang vòng tay ôm vợ. Họ ôm nhau một lúc lâu. Mọi thứ sẽ ổn, bà thở phào. Hai người có gặp một chút khó khăn trong cuộc sống chung, nhưng họ đã hứa sẽ cố gắng. Bà tin là tình yêu họ dành cho nhau đủ mạnh để giữ họ luôn ở bên nhau.



“Anh đã sẵn sàng để về nhà chưa?”. Olivia hỏi chồng.



Jack gật đầu và hôn lên trán vợ. “Em có nghĩ rằng anh là một người bạn tình tuyệt vời không?.”



“Jack!”. Olivia liếc qua vai và bà Charlotte vờ như chẳng nghe thấy gì. “Đó là lời khen ngợi thú vị nhất với anh trong những năm qua đấy.”



“Thật ư?”, Olivia cười lảnh lót.



Tay trong tay, họ cùng bước ra cửa. Bạn tình. Con gái bà không biết rằng mình hạnh phúc đến nhường nào đâu.