Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Chương 28 :

Ngày đăng: 15:03 19/04/20


Lois Habbersmith, trợ lý của Maryellen đến phòng tranh phố Harbur ngay trước buổi trưa. Có dịp để trốn thoát, Maryellen vơ vội lá thư chưa mở và nhét vào túi của mình.



“Lois, tôi đi dạo một chút”.



Người phụ nữ kia nhìn cô ngạc nhiên. Hầu như Maryellen toàn ăn ngay ở bàn của mình và chạy đôn chạy đáo giữa các khách hàng. Đã nửa mùa hè trôi qua, lượng khách lên đến cao điểm và đội ngũ nhân viên của phòng tranh thường bận túi bụi.



“Tôi sẽ không đi lâu đâu”, Maryellen hứa. Cô chỉ cần vài phút để đọc lá thư thôi mà. Ngay khi nhìn thấy địa chỉ gửi trên phong bì cô đã hiểu lá thư này là của ai. Cặp vợ chồng già đến thăm triển lãm cách đây hai tuần và hỏi han rất nhiều về Jon chính là bố và mẹ kế của anh. Lúc đó Maryellen đã nghi ngờ. Giờ thì cô biết chắc chắn là đúng.



Maryellen lập tức rời khỏi triển lãm và tới công viên Water Front công viên nước. Cô vội ngồi xuống một cái ghế và lấy cái phong bì ra khỏi túi. Cô nhìn ngắm nó một lúc lâu và cho rằng nét chữ cứng cỏi đó có vẻ là chữ của một người đàn ông thì đúng hơn là một phụ nữ.



Tay Maryellen run lên khi cô mở phong bì và rút ra một trang đánh máy. Liếc xuống đoạn đầu tiên, Maryellen đã nhận ra là mình đúng; chính cha anh đã viết.



Maryellen yêu quý!



Ta nghĩ hẳn là con sẽ sốc khi nhận được lá thư này. Khi Marion và ta nhận được thông báo của con về đám cưới của con và Jon, ta và Marion đã rất vui mừng vì cuối cùng đã có được tin tức từ con trai mình. Con biết đấy, Jon là tất cả những gì chúng ta còn lại trên đời này. Marion và ta đã mắc phải một sai lầm khủng khiếp và từ đó trở đi, hai chúng ta phải trả giá cho tội lỗi ấy. Qua lá thư của con, với chúng ta đã được biết việc con kết hôn với Jon và biết thêm về ngày sinh nhật của cháu nội. Suốt từng ấy năm trời, Jon chưa từng tỏ ra là đã nhận được những lá thư của chúng ta. Nó buộc chúng ta hiểu rằng nó không còn muốn liên quan gì đến gia đình của mình nữa.



Có lần, chúng ta nghe tin rằng Jon đã chuyên đến mảnh đất được thừa kế từ ông nó, ta đã lái xe đến vịnh Cedar với hy vọng được nói chuyện với nó. Marion không biết chuyện này, nhưng con trai ta đã đuổi ta ra khỏi ngôi nhà của nó. Nhưng mối hận thù của nó không hề làm ta nản chí và ta đã quyết định là sẽ chờ một cơ hội tốt hơn để cô gắng làm lành. Tuy nhiên, dù thế nào, ta vẫn cầu nguyện rằng cuối cùng nó sẽ tha thứ cho chúng ta. Ta gần như sắp từ bỏ hy vọng đó thì nhận được thư của con. Như con có thể đoán ra, Marion và ta chính là hai người khách đã ghé thăm phòng tranh của con cách đây vài tuần. Chúng ta không thể chịu được việc cứ ngồi đó chờ cho đến khi gặp được các con và cháu của mình. Trong lá thư lần trước của con, con đã không nhắc tới việc con làm việc ở phòng tranh. Con đã không nhầm khi dành tình yêu cho Jon. Ơn Chúa, nó đã tìm được con và ơn Chúa là con đã cảm thông và liên lạc với chúng ta.



Marion và ta thường nói về chuyện này và quả thật chúng ta không biết phải làm thế nào. Chúng ta đã thử mọi cách để tiếp cận với con trai, cầu xin nó tha thứ để xóa nhòa khoảng cách đau thương và cay đắng mà chúng ta đã tạo ra. Con là hy vọng duy nhất của chúng ta. Con sẽ là người đứng giữa hòa giải giúp chúng ta chứ? Nếu con thay mặt chúng ta nói chuyện với Jon, đó là. Nó, không nghe chúng ta, nhưng ta biết nó sẽ nghe con.



Cảm ơn con.



Joseph Bowman



Tái bút: Marion và ta đã tới nhà hàng mà con nhắc tới và rất ấn tượng trước tác phấm của Jon. Ta không biết là con trai ta lại có tài đến thế, cảm ơn con vì đã giúp ta phát hiện ra điều đó.




“Về chuyện gì?”.



“Chuyện em mang thai ấy”.



Cô cảm thấy anh sắp sửa cười. “Anh nhớ khá rõ đấy”.



Maryellen liếc nhìn tivi. “Anh thích chương trình đó đến mức nào?.”



“Anh có thể xem lại”. Anh dùng điều khiển từ xa để tắt tivi đi rồi hôn cô như thể anh đã phải chờ đợi cả ngày trời để có được khoảnh khắc này. Maryellen vòng tay quanh cổ chồng và mở miệng để anh bắt đầu khám phá cô. Jon rên lên nho nhỏ và luồn tay vào trong những nếp váy rồi tìm kiếm nơi ngực cô. Giữa những nụ hôn dịu dàng và những nụ hôn dài say đắm bất tận, Maryellen với tay để tắt đèn. Họ đứng lên và bắt đầu bước về phía cầu thang, nhưng họ chưa kịp bước lên bậc đầu tiên thì anh đã lại khép chặt miệng cô và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn nữa.



“Anh không nghĩ là anh sẽ mệt mởi vì làm tình với em”. Anh hôn vào hõm cổ của cô.



“Em hy vọng là không”. Maryellen cười và bước lùi lại, tiến lên một bước trước anh và lưỡi cô nhẹ nhàng mơn trớn quanh tai anh. Jon rên rỉ và lại lấn thêm một bước nữa. Anh bước theo, hai bàn tay anh cuống cuồng tìm kiếm ngực vợ. Lần này, chính Maryellen thở dài một cách sung sướng. Nếu không nhanh chóng đi lên những bậc cầu thang này, họ sẽ không thể kịp đến phòng ngủ được.



Họ hôn nhau say đắm, Maryenen cuống cuồng cởi áo Jon ra trong khi anh vội vàng tụt váy của cô.



“Jon”, cô thì thầm đầy phân khích. Họ mới lên được nửa cầu thang nhưng cả hai đều chẳng còn quần áo trên người nữa. Vẫn còn một bậc cầu thang nữa nhưng anh không thể đợi thêm. Jon ôm eo vợ và vùi mặt vào hai bầu ngực căng đầy của cô.



Maryellen cảm thấy chân mình như sắp khụy xuống. Hai tay vuốt ve khuôn mặt chồng, cô nhìn sâu vào mắt anh.



“Nữa đi anh yêu. Em thấy đây là một cách tuyệt vời nữa để yêu em đấy. Nơi này có thể sẽ được biến thành giường của chúng mình”.



Jon cười với cô và rồi, như một luồng điện chạy vụt qua, anh bế thốc vợ lên, vụt qua những bậc thang còn lại. Rúc rích như những đứa trẻ, anh thả cô lên giường và họ sung sướng đê mê trong vòng tay ngọt ngào của nhau. Cứ như thế, anh đi vào trong cô cùng với âm thanh rên rỉ đầy khoái cảm...