Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 29 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
“Ai để sữa bên ngoài qua đêm thế?”. Bob hỏi khi Peggy bước vào bếp lúc sáng sớm thứ ba. Peggy rót cà phê vào cái cốc yêu thích của Hannah. “Chào anh yêu”.
Bob cau có. “Anh phải vứt cả nửa ga-lông đi đấy.” Cả hai đều nhận ra rằng đó chỉ có thể là Hannah. Peggy biết tại sao cô bé lại giận dữ với chồng mình đến thế. Bob thường phản đối Hannah cả những điều nhỏ nhất, việc đổ sữa là một ví dụ.
Hannah làm ca đêm ở Pancake Palace và trở về nhà sau khi Bob và Peggy đã đi ngủ. Rõ ràng cô bé đã uống một cốc sữa trước khi đi ngủ nhưng lại quên không cất hộp sữa vào tủ lạnh. Đó là một hành động vô ý, nhưng cũng không đến mức gây hậu quả lớn.
Bob đã nhân cớ đó mà hò hét và la ó một cách tức giận. “Thôi đi, Bob Beldon”, Peggy bình tĩnh nói sau ngụm cà phê đầu tiên. “Em sẽ nhắc nhở Hannah, nhưng anh không cần phải mắng mỏ con bé”. Cô bé rất dễ khóc và chỉ một lời nói nặng của Bob thôi cũng đủ để làm cô tan nát cõi lòng.
“Con bé có nghĩ rằng...”.
“Bob”. Peggy ngắt lời trước khi anh có thể làm Hannah thức dậy vì những lời cằn nhằn của mình. “Sáng anh không gặp mục sư Flemming à?”.
Thứ ba tuần nào họ cũng hẹn nhau chơi gôn. Tuy nhiên, chơi vào buổi sáng hay buổi chiều lại phụ thuộc vào lịch của vị mục sư.
Chồng chị nhìn đồng hố nhíu mày. Anh gật đầu ngay lập tức. “Anh sẽ trở về trước buổi trưa”.
“Vâng, anh yêu”. Peggy vừa tiến về phía chiếc ghế của mình trong phòng khách vừa lẩm bẩm. Sáng nào chị cũng mất vài phút suy ngẫm trước khi bắt đầu một ngày mới. Lúc này, chị sắp xếp những suy nghĩ của mình và lên kế hoạch trong đầu về những đều sẽ phải hoàn thành trong ngày. Bob thường có thói quen đọc cuốn AA Big Book, còn Peggy lại thích dành một chút yên tĩnh và bình lặng cho bản thân mình. Đó là cách chị bắt đầu một ngày với đầu óc thanh thản. Bob ngừng lại chỗ cửa dẫn ra sân. “Em sẽ nói gì đó với Hannah chứ?”
“Vâng, anh yêu”.
Anh thở hắt ra đủ to để chị nghe được. “Đừng có hứa suông với anh đấy, Peggy”.
Chị không biết điều gì đã làm chồng khó chịu đến thế, nhưng chị nghĩ rằng sự khó chịu ấy sẽ tan biến trước khi anh kết thúc buổi chơi gôn. Anh sẽ lại trở về nhà vào bữa trưa như thường lệ với sự vui vẻ và tinh thần phấn chấn. Vài phút sau, ngay lúc Peggy bắt đầu với những thói quen thường lệ mỗi sáng, Hannah lặng lẽ bước vào căn phòng chung của gia đình. Những sợi tóc rối lòa xòa trên gương mặt nhợt nhạt của cô bé. Hannah cắn môi dưới, ngập ngừng như thể cô bé không biết mình có nên xen vào dòng suy nghĩ của Peggy không. “Cháu nghe thấy à?”. Peggy nhẹ nhàng hỏi.
Cô bé gật đầu. “Cháu xin lỗi... cháu không cố ý”.
Peggy trấn an cô bé bằng một nụ cười. “Bác biết là cháu không cố ý nghe trộm mà”.
Hannah gật đầu. “Đôi lúc cháu bắt gặp mẹ cháu ngồi trên giường đọc những lá thư của bố cháu. Mẹ cháu bảo nó giúp mẹ cháu nhớ lại con người của bố cháu trước khi tham gia vào cuộc chiến tranh”.
Peggy hiểu tại sao Tammy Russel lại làm thế. Chị hiểu tại sao cô ấy vẫn tiếp tục hy vọng và ủng hộ chồng mình, thậm chí sẵn sàng chịu đựng những lời xúc phạm của anh. Tommy vẫn yêu chồng và muốn chồng lại trở lại con người trước đây - cho dù ước muốn ấy vô vọng đến thế nào chăng nữa. Peggy hiểu vì chị đã từng như thế. Bản thân chị cũng phải sống với những ký ức trước đây và để những ký ức ấy gieo mầm cho hy vọng hướng tới tương lai. Trước khi tham gia vào Hội những người nghiện rượu, Peggy đã cố ngăn không cho Bob uống. Chị thường dùng áp lực, trừng phạt, cáu giận với chồng và mọi hình thức có thể nghĩ ra. Nhưng tất cả chẳng hề có tác dụng cho tới khi chị buộc Bob phải tự xử lý những hậu quả từ việc say sưa. Nhưng trên hết, Peggy hiểu chồng mình, cũng giống như mẹ của Hannah vậy.
“Khi bố cháu ở trong tình trạng đó thì tai nạn xảy ra”. Hannah thì thầm. “Cháu muốn mẹ cháu rời bỏ ông nhưng mẹ cháu không nghe. Cháu có việc làm... cháu có thể lo cho hai mẹ con, nhưng mẹ cháu đã không làm thế.”
“Ôi, Hannah, bác rất tiếc”.
“Cháu cũng vậy… Ngày hôm đó mẹ cháu không định đi cùng xe với bố cháu. Nhưng bố cháu đã cáu gắt một cách vô lý và bắt mẹ cháu đi cùng, rồi ông bị tai nạn... và mẹ cháu đã mất”. Không kiềm chế nổi, Hannah giơ hai tay ôm mặt và òa lên khóc.
Peggy đứng lên khỏi ghế và vòng tay ôm vai Hannah, chị thì thầm những lời an ủi thật dịu dàng.
“Giá hôm đó mẹ không đi thì chắc bây giờ mẹ vẫn còn sống.”
“Bác biết, bác biết mà”, Peggy nói.
“Bố cháu bị thương nặng trong đám cháy và mẹ cháu... Lúc đó cháu chỉ muốn chết... nhưng vụ tai nạn đó đã làm bố cháu thay đổi.”
“Như thế nào?”.
Hannah nhấc đầu ra khỏi vai Peggy và dụi mắt vào gấu váy. “Bố cháu trở nên bình tĩnh và bớt cáu giận hơn”.
“Vậy là bố cháu dễ chịu hơn phải không?”
Hannah gật đầu. “Cháu nghĩ đó là vì cái chết của mẹ cháu. Bố cháu thấy mất mát khi không có mẹ. Bố cháu đã trải qua nhiều đau thương, bác biết đấy, và cả cuộc phẫu thuật, và... và lần đầu tiên trong đời, cháu có cảm giác là mình có bố. Bố cháu nói chuyện với cháu và gọi cháu là con gái nhỏ của bố. Bố còn nói với cháu rằng bố rất yêu thương cháu. Và rồi... và rồi bố cháu bị giết”. Cô bé sụt sịt. Peggy có thể hình dung ra cuộc sống với Hannah đau đớn đến thế nào. Tới lúc bị tai nạn, Max Russel là một người đàn ông cáu bẳn, thường xuyên giận dữ với vợ con mình. Chị thấy hơi ngạc nhiên khi Hannah lại quay quắt giữa nỗi đau đớn và tội lỗi về cái chết của cha mình.