Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 30 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Trong vòng hai phút, Grace kiểm tra đồng hồ đến ba lần, chị dùng biện pháp hít thở thật sâu để tim mình khỏi đập thình thịch. Cliff có thể xuất hiện bất cứ lúc nào ở nhà hàng Hải Đăng. Grace lo lắng cứ như hồi mười lăm tuổi, khi lần đầu tiên chị hẹn hò với một chàng trai.
Tối nay là buổi hẹn ăn tối giữa họ, bữa tối mà trước đó Jack, Olivia, Charlotte, Maryellen, Jon, Kelly và Paul đã mua được ở cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân. Bạn bè và gia đình chị đã bỏ ra một khoản tám trăm đô-la để thu xếp bữa ăn này, vì vậy Grace không thể bỏ qua sự quan tâm của họ. Giá mà chị có thể bớt hồi hộp đi một chút.
Grace mỉm cười khi nghĩ đến con chó mà Justine mới mua với một cái giá khá đắt, đó là giống chó tha mồi màu vàng giống con Buttercup của chị. Theo Olivia, gia đình chị ai cũng ngưỡng mộ và yêu quý cô chó Sadie. Lại nói đến Olivia... Grace đã đến nhà hàng sớm hơn mười lăm phút để trốn người bạn thân nhất.
Olivia đã dành nửa buổi chiều cùng chị bàn về trang phục, kiểu tóc và cách trang điểm. Bất cứ ai cũng có thể nghĩ Grace sắp sửa tham gia một cuộc thi sắc đẹp hay tham đự buổi trao giải Hàn lâm nào đó. Olivia rất có thiện chí, nhưng Grace cũng có giới hạn của mình, vì thế chị đã rời khỏi nhà thật sớm đi thẳng đến nhà hàng.
Khi Cliff xuất hiện, Grace cố gắng để không bật dậy khỏi ghế bằng cách nuốt nước bọt một cách khó khăn. Cliff đã trông thấy Grace, anh bước qua gian phòng một cách chậm rãi như thể anh sẵn sàng tới bữa tối này nhưng không thật thoải mái.
Với một nụ cười ngượng nghịu, chị chìa tay ra chào Cliff theo cách khá lịch sự. “Cảm ơn anh đã đến ăn tối cùng em”, chị nói, hi vọng những lời nói của mình không có gì là quá khó hiểu.
“Anh mới là người nên cảm ơn em”, anh vừa nói vừa kéo ghế ngồi. “Thế thì tốt hơn”. Anh dừng lại, rõ ràng đang cân nhắc lời nói của mình. “Mà có phải Olivia tham gia vụ đấu giá không?”
Grace gật đầu. Không một ai trả cao hơn. Cliff nên vui vì điều đó. “Justine và Seth quý con chó, Leif cũng thường mang nó đi theo mình”. Cliff mỉm cười khi nhắc về những con chó. Grace cười đáp lại, lần này có vẻ tự nhiên hơn. Cliff dường như không thể rời mắt khỏi chị, điều này khiến tim Grace đập nhanh hơn. Cliff trông hấp dẫn hơn bao giờ hết, chị liếc anh đấy âu yếm. Dạo này chị hiếm khi gặp anh, và mỗi lần gặp, chị lại thấy đau đớn vì nhớ tới những chuyện xảy ra.
“Em khoẻ không?”, anh hỏi bằng giọng trầm ấm.
Đây không phải là câu hỏi thông thường. Chị cảm nhận được điều đó lúc anh cất tiếng. Chị biết là anh muốn nghe sự thật.
“Em thấy cô đơn”.
Cliff nhìn xuống, và Grace nhận ra nỗi hồi hộp mà anh đang cố giấu. Sự im lặng của Cliff khiến chị bối rối, vì thế chị nhanh chóng nói tiếp. “Giờ em đang nuôi một chú mèo con”. Grace háo hức thông báo, không phải chỉ để làm anh bớt lo lắng cho cảnh cô đơn của mình mà còn vì chị biết anh sẽ quan tâm đến chuyện này. Em có được nó ở phiên chợ của những người nông dân tháng trước. Em làm công việc tình nguyện ở đó, và nó là con mèo cuối cùng còn sót lại. Em đặt tên nó là Sherlock vì nó cứ liên tục moi móc mọi thứ”. Cliff cười rất hồn nhiên, vẻ bối rối của anh biến mất. “Thế Buttercup nghĩ gì về chú mèo?”
“Thực tế là nó rất vui vì có thêm bạn. Hai đứa ngủ cùng với nhau. Em có chụp ảnh lại”. Chị với chiếc ví và lôi ra mấy tấm ảnh về các con vật, cũng như ảnh đám cháu của chị nữa.
“Sherlock”, Cliff lẩm bẩm trong lúc quan sát tấm hình thứ nhất. “Cái tên rất hợp với nó”.
“Em cũng nghĩ thế, Grace nói. “Hai đứa trẻ kia là Tyler và Katie. Em không muốn để anh đi mà không biết gì về các cháu của em”.
Grace cố ngăn những giọt nước mắt tuôn trào. “Một bữa tối ngon miệng, nhưng chỉ thế thôi”.
“Đừng quả quyết thế chứ”.
“Olivia”, Grace nói, thở dài não nề. “Tớ đã đến đó. Có thể nói tớ đã ăn tối cùng một bức tượng”. Chị chuyển ống nghe sang tai bên kia. “Phút giây gần gũi nhất là lúc anh ấy cho tớ xem anh của Lisa và cháu anh ấy”.
“Hãy cho anh ấy thời gian”.
“Không”. Grace ngạc nhiên trước câu trả lời chẳc chắn của mình. “Tớ sẽ không quỳ gối nữa. Tớ đã mắc sai lầm. Và tớ đã biết lỗi. Nếu Cliff Harding không thể bỏ qua, thì đó là việc của anh ấy, chứ không phải của tớ”. Olivia im lặng một lúc lâu. “Grace, có đúng là cậu không đấy?.”
“Tất nhiên là tớ rồi”.
“Cậu có vẻ… khá chắc chắn.”
“Tớ mừng vì có cậu đồng tình. “Tớ luôn ủng hộ cậu”, Olivia cam đoan.
Rõ ràng Cliff đã chọn cách tiếp tục cuộc sống của mình - một cuộc sống không có Grace. Chị sẽ không quan tâm đến anh nữa, và cũng sẽ tiếp tục cuộc sống của mình. Sau khi xác định xong tư tưởng, Grace cảm thấy một nguồn sinh lực mới đang trào dâng trong người, chị quyết định sẽ nhổ cỏ và tưới nước cho khu vườn nhỏ bé của mình.
Buổi chiều, một chiếc xe tải giao hàng của người bán hoa đỗ trước cửa nhà Grace. Tháo găng tay làm vườn ra, chị tiến đến, tự hỏi không biết lái xe có nhầm địa chỉ không.
“Chị Grace Sherman phải không ạ?”. Người giao hàng cầm một giỏ gồm hoa hồng, hoa cẩm chướng, và hoa irit rất đẹp.
“Vâng”. Grace láng máng nhận ra người thanh niên nhưng không nhớ nổi tên cậu ta.
“Của chị này”. Cậu ta trao giỏ hoa cho chị rồi quay lưng bước đi. Grace mang giỏ hoa vào nhà và gỡ tấm thiếp ra. Vừa đọc lời nhắn, chị vừa trào nước mắt. Theo một khía cạnh nào đó, cuộc sống với em quá rõ ràng, đúng không? Cảm ơn em vì bữa tối, Cliff.
Grace không biết anh muốn nói gì nhưng chị cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt.