Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 31 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Ben đẩy chiếc xe chở đố xuống khu hàng tạp hoá trong lúc Charlotte chọn cần tây. Người bán hàng rong đặt những bó cũ ra phía trước. “Em có muốn anh chọn ít chuối không?”. Ben hỏi.
“Anh nhặt đi”. Theo Charlotte, chuối là loại quả rất tốt cho sức khỏe của những người ở độ tuổi của họ.
Ben lấy thêm một túi nhỏ đặt vào xe đẩy, ông là người rất dễ chịu và biết quan tâm tới phụ nữ. Clyde không phải mẫu người chồng thích đi mua sắm, còn Ben kiên nhẫn với những việc lặt vặt hơn. Có vẻ như ông thích dành thời gian bên bà. Nếu bà có hẹn làm tóc, ông sẽ lái xe đưa bà đi, rồi đợi ở tiệm, hoặc tản bộ trong khu phố buôn bán. Sau từng ấy năm sống một mình, cảm giác được yêu thương và những cử chỉ lãng mạn có vẻ thật lạ lùng nhưng lại khiến Charlotte thật sự xúc động. Khi ở bên Ben bà cảm thấy... mình được trân trọng. Đúng, sự quan tâm của ông đã khiến bà phải thay đổi chút ít, vì bà đã quen với cuộc sống một mình trước đây. Charlotte từ từ đẩy chiếc xe về phía trước, quan sát Ben nói chuyện với người quản lí gian hàng.
“Charlotte!”
Nghe tiếng gọi tên mình, Charlotte quay ra tìm và thấy cậu con rể đang tiến về phía bà, miệng cười toe toét.
“Đừng nói là Olivia nhờ con mua đồ nhé”, Charlotte nói.
Jack lắc đầu cười. “Con tới mua vài thứ cô ấy nhất quyết không mua. Đã ai nghe nói đến một ngôi nhà mà không có khoai tây chiên và bánh quy chưa? Olivia nói nếu muốn ăn nhiều chất béo, con phải tự đi mua. Vì thế con tới đây”. Anh nhìn quanh như muốn đợi vợ bước vào để chỉ trích sự lựa chọn món ăn của mình. “Chắc mẹ không biết họ bán bắp rang bơ ở đâu đâu nhỉ?”
“Giá số năm”, Charlotte nói. “Chính mẹ cũng thích loại có nhiều bơ hơn.”
“Con cũng thế”, Jack lẩm bẩm. “Con không biết dạo này Olivia có chuyện gì nữa”.
“Con nói thế nghĩa là sao?”
“Ban đầu, cô ấy phản đối ăn ít chất béo. Được thôi, phải thừa nhận là con đã giảm được vài kí lô, nhưng từ khi lấy cô ấy, con thành ra thế này đây. Và điều tệ hại là, với cô ấy thế là tốt”.
Charlotte biết kế hoạch giảm cân cho Jack của con gái đã gây ra một vài cuộc tranh cãi giữa hai vợ chồng, nhưng rồi mọi chuyện cũng đã khá hơn. Vài tuần nay, không thấy Olivia phàn nàn gì với bà về chuyện cãi cọ giữa hai vợ chồng.
“Ra là có chuyện này với Ben thật”, anh nói thêm đầy giận dữ. “Thật lố bịch”.
Charlotte nhìn anh chằm chằm, bà nghĩ chắc chắn mình đã nghe nhầm. “Có chuyện gì với Ben?”, bà hỏi. Ơn Chúa, Ben vẫn đang bận nói chuyện với người quản lý gian hàng.
Jack trông giống người vô tình sa chân vào đầm cá sấu. “Con lỡ lời thôi. Quên chuyện đó đi”.
“Chắc chắn mẹ không thể quên được”, Charlotte ném một bó cần tây vào trong xe. “Con nên cho mẹ biết mọi chuyện”.
“À…”. Jack ấp úng. “Con...”. Cuối cùng, anh thở dài đầu hàng. “Olivia đang nhờ Roy kiểm tra lý lịch của ông Ben”, anh nói dứt khoát. “Cái gì?”. Charlotte cảm thấy máu trong người chảy rần rật. “Charlotte?”. Ben hỏi và bước đến bên bà. Ông nhìn Jack. “Có chuyện gì à?”.
“Có thể thế... Con không biết”.
“Thế bây giờ con có còn nghĩ thế nữa không?”.
Olivia gật đầu. “Tuần trước, Roy đã gửi cho con bản báo cáo. Con gửi bản sao cho Will và nói với anh ấy chúng ta có thể chắc chắn rằng Ben Rhodes không hề lừa dối chúng ta”.
Có tiếng gõ cửa. Olivia nhìn đồng hố và nhíu mày. “Mời vào”. Trước sự ngạc nhiên của Charlotte, Ben mở cửa bước vào. Cả hai người phụ nữ nhìn ông chằm chằm, mặc dù chẳng ai biết phải nói gì. Về phần mình, Charlotte thấy xấu hổ. Bà muốn xin lỗi, muốn thay mặt các con xin Ben tha thứ, nhưng cổ họng bà nghẹn lại khi nhìn ông.
Olivia lấy lại được bình tĩnh trước. “Ông vào đi, ông Ben”, chị nói. “Cháu tin là đã xảy ra một sự hiểu nhầm nho nhỏ”.
“Con gọi chuyện này là hiểu lầm nho nhỏ sao?”. Charlotte khóc. Olivia lặng lẽ nhìn mẹ. “Mời ông ngồi?”.
“Thật đáng tiếc”, Charlotte nói, đứng dậy và nắm lấy tay Ben, “mẹ và Ben phải đi rồi”.
“Charlotte”, Ben phản đối. “Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta thẳng thắn nói về vấn đề này”.
“Cháu đồng ý”, Olivia nói. Chị hướng sang Ben. “Ông Ben. Nếu cháu có xúc phạm ông, thì cháu xin lỗi”.
“Nếu ư?”. Charlotte lắc đầu. Trước đây bà luôn tự hào về Olivia, con gái mình, một thẩm phán. Cách đây từ lâu lắm rồi, chỉ duy nhất một lần bà muốn tống Olivia vào phòng mà không cho ăn tối.
“Olivia, ta yêu mẹ cháu”, Ben nói rõ ràng. “Ta biết cháu cũng yêu mẹ. Ta và mẹ cháu có nhiều điểm chung hơn những gì cháu nhận thấy”. Olivia mỉm cười thăm dò. “Cháu thấy hai người rất hợp nhau.”
“Olivia, con không nghe thấy gì sao? Mẹ và Ben yêu nhau”. Olivia nhìn chằm chằm bà Charlotte với vẻ ngạc nhiên.
“Theo ta, mẹ cháu đang cố nói với cháu”, Ben lên tiếng, “rằng ta đã cầu hôn Charlotte và mẹ cháu đã đồng ý”.
Olivia hết nhìn Charlotte lại nhìn Ben. “Ta đã xin phép cháu để được kết hôn với mẹ cháu chưa?”
“Không”, Charlotte vừa nói vừa nhìn Ben, “mẹ và Ben sẽ kết hôn cho dù con có đồng ý hay không”.
“Con hiểu rồi”, Olivia cố gắng kiềm chế cảm xúc trong mình. Chị ngồi thụp xuống chiếc ghế bọc da yêu thích và rõ ràng là chẳng còn gì để nói thêm nữa.