Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 8 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân được rất nhiều người ở vịnh Cedar quan tâm. Grace Sherman dán một thông báo lớn ở thư viện. Janet đã đề nghị chị đưa các tờ áp phích quảng cáo tới các doanh nghiệp trong thành phố. Chiều thứ Năm, tuần đầu tiên của tháng Sáu, Grace dành toàn bộ thời gian ăn trưa của mình để đảm bảo chắc chắn rằng cả cộng đồng này đã có những thông tin chi tiết có liên quan đến buổi đấu giá. Nhà hàng Hải Đăng là điểm dừng chân đầu tiên của chị. Chị đợi ở chỗ quầy lễ tân để chờ cô nhân viên lễ tân đi hỏi một đôi đang ngồi đó. Chị nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ chiêm ngưỡng mặt nước và xưởng đóng tàu ở phía bên kia vịnh. Phía trước, có vài người đang xếp hàng nhưng chị không vội vàng gì. Chị cần nói chuyện với Seth hoặc Justine để đảm bảo rằng mình có thể đặt tấm áp phích lớn ở cửa sổ phía trước và hoàn tất một số thông tin chi tiết liên quan tới thực đơn đặc biệt cho sự kiện này. Lúc này, Grace đang thích thú ngắm quang cảnh biển và bầu trời xanh ngắt với những ngọn núi Olympic phủ đầy tuyết trắng. Seth và Justine đã làm được một việc vô cùng ấn tượng, đó là phản ánh quang cảnh bên ngoài trong lối kiến húc và cách trang trí nội thất độc đáo của nhà hàng.
Cánh cửa mở phía sau, nhưng Grace vẫn say sưa ngắm tới múc chẳng để ý gì hết.
“Chào Grace”.
Tim Grace đập loạn xạ khi nghe thấy giọng nói thân quen ấy. Chị quay lại và bắt gặp Cliff Harding. “Chào Cliff”. Trông anh hấp dẫn hơn bao giờ hết với bờ vai rộng và đôi mắt sẫm. Anh mặc quần bò, áo khoác chỉ cài một cúc, cái mũ cao bồi hơi nghiêng về phía trước che lấp khuôn mặt.
Họ nhìn nhau không chớp mắt như thế không biết làm việc gì khác. Grace muốn nói một điều gì đó, nhưng lưỡi chị cứng lại và không thể nào điều khiển được nữa. Đã mấy tuần rồi chị mới được gặp lại Cliff. Trong thời gian đó, chị đã quen với tâm trạng cô đơn. Chị quen với việc lấp đầy cuộc sống của mình bằng những dự án từ thiện giúp đầu óc được thanh thản và không phải day dứt về những nguyên nhân đã nghĩ tới những gì đã làm để phá hỏng mối quan hệ của họ. “Trông em rất ổn”. Cliff nói sau một thoáng bối rối.
“Anh cũng vậy”.
Anh mỉm cười. “Thế là Maryellen và Jon cưới nhau cuối tuần trước rồi phải không?”.
Grace nuốt nước miếng và gật đầu. “Vâng. Đám cưới rất tuyệt. Chúng tổ chức đám cưới ở nhà của Jon. Con gái em là một cô dâu rất đẹp”. Những câu này có vẻ ngượng nghịu, nhưng đó là những câu hay nhất Grace có thể nói vào lúc này.
“Cho anh gửi tới họ những lời chúc tốt đẹp nhất nhé”.
“Cảm ơn anh. Trong suốt thời gian tổ chức đám cưới, Katie không kêu la một tí nào”.
Cliff lướt nhìn chị. “Làm ơn cho anh gửi lời cảm ơn tới Maryellen vì đã mời anh đến dự dám cưới”.
Grace không biết là con gái mình đã gửi thiệp mời Cliff. Anh nhấc mũ ra và cầm trên tay. “Anh không tới dự được vì... một số lý do”.
Grace nhìn ra chỗ khác.
“Anh không muốn tạo cho em cảm giác mệt mỏi và bối rối”, Cliff giải thích. “Đó là một ngày hạnh phúc đối với em cũng như với Maryellen và Jon. Anh nghĩ có thể cả hai chúng ta sẽ không thoải mái nếu gặp nhau vào ngày hôm đó.”
“Anh nói đúng”, Grace lẩm bẩm.
“Em nghĩ Stan biết mình đã phạm sai lầm”, Grace ngập ngừng. Nếu Cliff biết về bữa tốií của chị với Stan, rất có thể anh sẽ không tôn trọng chị nữa. “Mọi người vẫn thế. Họ thường phạm sai lầm để rồi sau này phải hối tiếc”.
Mắt Grace bắt gặp ánh mắt của Cliff. Ánh mắt của chị như van lơn anh hãy nhận ra chị hối hận đến mức nào. Chị tìm kiếm sự tha thứ trong ánh mắt của anh. Cliff tránh ánh mắt của chị. “Stan có hiểu rằng anh ta có hối hận thì cũng đã quá muộn không?”
Đó là câu trả lời khiến Grace cảm thấy vô cùng đau đớn. Lại một khoảng thời gian im lặng đáng sợ.
“Bà Charlotte kể với anh về những gì em đã làm cho bà ấy và bạn bè của bà”. Cliff nói tiếp như thể anh cũng không thể chịu đựng được sự im lặng. Cứ mỗi khi nghĩ lại việc Troy Davis bắt Charlotte và nhóm người cao tuổi biểu tình của bà là Grace lại thấy bực mình.
“Ơn Chúa, Ben Rhodes vốn là một sỹ quan hải quân nghỉ hưu. Troy nên cảm thấy xấu hổ vì...”. Cliff nói.
“Charlotte đang cố làm cho cộng đồng chúng ta tốt đẹp hơn. Em cảm thấy điều ít nhất có thể làm là ủng hộ bà ấy”, Grace ngắn lời Cliff. Anh cố giấu sự thích thú bằng cách nhìn chăm chú xuống thảm. “Có gì buồn cười à?”.
“Bà ấy...”, anh nhướng mắt lên, miệng anh nở một nụ cười. “... đã nhắc nhở anh không bao giờ được đứng về phía đối lập với bà ấy”. Điều Cliff nói khiến Grace nhớ lại rằng mình đã không dám kêu gọi Cliff tham gia ủng hộ bà Charlotte.
“Charlotte rất choáng ngợp trước sự ủng hộ của cộng đồng và bà ấy biết ơn em vì điều đó”.
“Em có làm được gì đâu.”
“Em đã đi vận động”.
Grace nhún vai. “Không nhiều mà”, chị lại nói. Chị đã không gặp anh, cũng không dám điện thoại cho Cliff. Bây giờ nghĩ lại, chị ước gì mình có can đảm hơn.
Như thể đọc được suy nghĩ của chị, anh nói. “Nếu biết chuyện này, anh cũng sẽ có mặt ở đó để ủng hộ bà Charlotte”.
Đúng lúc đó, cô nhân viên lễ tân xuất hiện. “Xin lỗi đã để cô phải chờ”. Rồi cô ta lấy ra hai thực đơn. Cliff nhìn Grace và chị nhận thấy sự do dự trong mắt anh. Thế giới sẽ trở nên thật tuyệt vời đối với chị nếu anh mời chị ăn trưa. Grace tràn đầy hi vọng. Nhưng Cliff đã lấy lại bình tĩnh và đột nhiên trở nên cương quyết.
“Bàn ăn cho một người”, anh nói và bước đi khỏi chỗ Grace đang ngồi.