Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh

Chương 15 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Bobby Polgar biết chắc chắn một điều:



Anh sẽ không bao giờ mạo hiểm để mất vợ vì một ván cờ. Vladimir đã cố hết sức nhưng Bobby vẫn chưa sẵn sàng để rơi vào những toan tính của gã.



Bobby phải cho đối thủ khác điểm. Aleksandr Vladimir hiểu rằng Teri là điểm yếu của anh. Không có gì trên trái đất này, tiền bạc, danh hiệu, đáng để anh trả giá bằng việc đặt người phụ nữ mình yêu vào tình trạng nguy hiểm.



“Bobby”, Teri gọi anh từ trong phòng ngủ, giọng vẫn còn ngái ngủ. “Nửa đêm rồi, sao anh vẫn chưa lên giường?”.



Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cô đi ở phòng chính và ngước lên khỏi bàn cờ. Anh mệt mỏi nên không thể suy nghĩ sáng suốt được.



Teri nhẹ nhàng bước vào căn phòng nhỏ anh đang ngồi. Cô mặc một chiếc váy ngủ ngắn màu đen bằng lụa khiến anh ngay lập tức nhớ tới cảm giác thú vị lúc hai người ở trên chiếc giường hạnh phúc. Mái tóc cô màu nâu sậm và rối bời, cô vừa ngáp vừa giơ tay lên che miệng.



“Em tỉnh dậy và không thấy anh đâu”, cô thắc mắc.



Liếc mắt xuống bàn cờ, cô lắc đầu. “Sao anh lại có thể chơi như vậy?”.



Giọng cô tỏ rõ vẻ khó hiểu. “Chẳng có một quân cờ nào cả.”



“Anh chơi trong đầu mình”.



Cô cười tươi. “Vậy ai đang thắng?”.



Bobby nhíu mày như không hiểu câu hỏi của vợ.



“Không sao”. Cô quàng tay qua cổ chồng. “Thôi, đi ngủ được chưa anh?”



Gật đầu, anh rời bàn cờ và quay lại phòng ngủ cùng vợ. Không biết anh có ngủ nổi không. Những nước cờ vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí anh cho dù chẳng còn bàn cờ trước mặt.



Khi đã nằm yên trong chăn ấm, Teri nép chặt vào bên anh.



“Mình nói chuyện một chút được không?”, cô thì thầm.



“Tất nhiên”.



“Em thấy bữa tối với em gái em đã diễn ra khá tốt đẹp phải không?”.



Anh cũng thấy vậy nhưng cả hai người đều biết rằng đó không phải lý do đưa được Christie đến nhà họ. Điều thực sự lôi kéo cô là James Wilbur kia. Anh đã làm việc cho nhà Bobby được gần mười năm. Mặc dù là người làm thuê cho Bobby nhưng anh cũng như một người bạn của cả gia đình. Một người bạn chân tình, và đáng quý. Họ vẫn giữ mối quan hệ đúng mực trong công việc, nhưng bên cạnh đó là sự đồng cảm rất sâu sắc. Tuy nhiên, cứ mỗi khi nhắc đến chủ đề liên quan đến Christie Levitt là James lại giữ một thái độ im lặng đến khó hiểu.



“Anh có nhớ tối đó James phải mất bao lâu để đưa được Christie về và quay lại không?”.



James sống ở một căn phòng riêng trong căn gác phía trên ga-ra.



Bobby không để ý. “Điều đó cũng tốt đúng không?”.



“Em cũng nghĩ vậy”. Vợ anh cười khúc khích. “James và em gái em”.



Cô thở một hơi sâu và dụi đầu vào ngực chồng. “Chắc chắn anh ta không phải như những gã đã từng đến với nó”.



“Cũng tốt”.



Anh cảm nhận được Teri gật đầu.



“James nói với em rằng cuối tuần này có một trận đấu quan trọng”, sau một hồi im lặng cô tiếp tục.


James hắng giọng. “Tôi không để ý”.



Rõ ràng là nói dối, Bobby có thể đoán được. “Anh có hợp với cô ấy không, James?”, anh hỏi, quyết định rằng cuối cùng thì cách tiếp cận trực tiếp vẫn là hiệu quả nhất.



James mím môi. “Không may là không”.



“Không?”, Bobby chắc rằng anh ta hiểu nhầm ý mình.



“Chúng tôi dường như... Tôi e rằng cô Christie đã có ác cảm với mình”.



Thật không ấn tượng chút nào nếu Teri nghe được. Có lý do gì cụ thể không?”.



James nhún vai. “Tôi tin rằng cô ấy không thích những người đàn ông có phong thái quá cứng nhắc và những người làm nghề lái xe”.



Đó quả là một tin giật gân. “Tôi rất t. . .tiếc, James”, anh ấp úng, tự hỏi liệu Christie có đúng là kiểu tiểu thư đài các như vậy không. Nếu đúng thì cô ấy không hề giống Teri chút nào.



“Đúng vậy đấy ạ”, James nói, giọng cứng cỏi.



Hai người đàn ông ngồi trong xe vài phút, chẳng ai nói với ai câu nào, rồi Bobby chợt nhớ ra James đang đợi chở anh di đâu đó. “Sẽ ổn thôi James”.



“Vâng, thưa ông”.



Tài xế của anh đứng dậy và vòng ra sau mở cửa cho anh, Bobby trở vào nhà.



Khi anh đang ngồi ăn bánh phô-mai bên máy tính thì có tiếng đập cửa.



Bobby ra mở thì thấy James đang đứng đó. Vẻ mặt nhợt nhạt và run rẩy, người tài xế dúi vào tay anh một phong bì. “Một trong những tay chân của Vladimir đã đến. Hắn bảo tôi đưa cho ông”.



Một cảm giác ớn lạnh xuất hiện trong Bobby, khi anh mở phong bì - cảm giác đó càng mạnh hơn khi anh nhìn thấy thứ bên trong. Một mặt dây chuyền hình chiếc huy chương vàng khắc nổi một thiên thần, giống hệt như cái của Teri.



Ngay lập tức Bobby thấy ngạt thở. Không phải giống hệt như cái của Teri mà chính là cái của cô ấy. Trong một vài giây, anh không thể thốt lên tiếng nào.



Khi đã kịp định thần, anh bảo James. “Chúng ta phải liên hệ với Teri. Ngay bây giờ”. Chỉ vài tiếng đơn giản nhưng là cả một nỗ lực với anh.



James vồ lấy điện thoại của mình. Việc bấm một số diện thoại quen thuộc khiến anh mất nhiều thời gian hơn bình thường. Bobby nín thở chờ Teri bắt máy. Chỉ đến lúc thấy tiếng của cô, anh mới có thể thở, có thể nói, có thể hoạt động trở lại.



“Bobby!” Teri có vẻ vui sướng. “Anh đã nói với James về chuyện em gái em chưa?”.



“Chiếc dây chuyền có mặt hình thiên thần của em đâu?”, anh phớt lờ câu hỏi của cô.



“Ôi, Bobby, thề có Chúa, em đang đeo nó đây”. Cô thì thầm điều gì đó anh nghe không rõ. Anh có thể nghe được tiếng sột soạt rồi cô giật giọng. “Bobby!



Hình như em đánh mất nó rồi. Em không thể tin mình lại hậu đậu thế. Em nhớ là đã đeo nó...”.



“Sáng nay sao?”.



“Vâng, ngay sau khi tắm xong. Em đeo suốt mà. Anh tìm thấy nó à? Nên anh gọi em phải không?”



Cảm giác lành lạnh trước đây nhanh chóng trở thành khối băng khiến người anh như đông cứng. Bobby đã hiểu được thông điệp vừa gửi đến. Vladimir muốn anh có mặt ở Los Angeles, và không hài lòng chút nào việc anh gây trở ngại cho kế hoạch của hắn. Đây là cách hắn muôn thông báo với Bobby rằng hắn có thể có được Teri bất cứ khi nào hắn muốn.



“Bobby, anh chưa trả lời em”.



Làm sao anh có thể. Thay vào đó, anh đưa điện thoại cho James. Anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất là chờ đợi chỉ dẫn tiếp theo. Lúc đó anh sẽ phải làm những gì hắn đòi hỏi, kể cả việc ra đi như một kẻ chiến bại.