Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
Chương 16 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
Lúc lái xe ra khỏi nhà bố mẹ ở phố Habour, mắt Linnette McAfee cay xè.
Chiều nay, nói lời chia tay với chị gái Gloria cũng khó khăn như vậy. Tất cả đều muốn giữ cô ở lại thật lâu, nhất là mẹ cô. Rosie không muốn con gái rời khỏi vịnh Cedar, nhưng cuối cùng chị đành phải chấp nhận quyết định của Linnette.
Đó có thể là một quyết định không hợp lý, nhưng nó là quyết định của chính cô.
Linnette đã lắng nghe tất cả những lời tranh luận của mọi người trong gia đình và cô hiểu vì sao mọi người cứ phải nói đi nói lại mãi. Đúng vậy, rời khỏi thị trấn là không hay, không giải quyết được gì cả. Nhưng cô không quan tâm tới điều đó.
Linnette không biết gì về Will Jefferson, ngoài việc anh ta là con trai của Charlotte Rhodes và là anh trai của Olivia Griffin. Will đã thuê căn hộ, và cô cảm thấy muốn hôn anh ta để cảm ơn. Cho dù anh ta có không thuê căn hộ ấy, cô vẫn sẽ rời khỏi vịnh Cedar. Sự xuất hiện của anh ta đồng nghĩa với việc cô sẽ không mất một khoản tiết kiệm để trả tiền thuê căn nhà mà cô không sống. Điều khiến bố mẹ cô lo lắng nhất là Linnette chưa quyết định sẽ đi đâu. Cô sẽ lái xe cho đến khi nào chán lang thang trên đường. Như mẹ cô đã nhiều lần nói, đây là hành động thiếu trách nhiệm nhất trong cuộc đời cô.
Linnette đồng ý. Nhưng dường như không ai hiểu được rằng cô muốn tự do.
Cả cuộc đời cô đã được mệnh danh là Bà trách nhiệm. Từ trung học, cô vào thẳng cao đẳng rồi học chương trình y tá. Sau đó tất cả những gì cô làm là học tập và làm việc. Không đi nghỉ dài ngày, không có thời gian nghỉ ngơi để tìm niềm vui hay khám phá cuộc sống. Không gì hết. Hơn tất cả, nỗi đau đớn khi chia tay Cal đã dạy cô rằng nếu cô không có một sự thay đổi lớn, cô sẽ vẫn tiếp tục phải đau khổ. Và cô đã quyết định ra đi.
Khi Linnette đi vào đường cao tốc 16, qua khu Olalla thì điện thoại di động của cô đổ chuông. Thường thì cô sẽ không trả lời. Bất kể lúc nào, cô sẽ để hộp thư thoại trả lời tự động. Nhưng chiều nay thì cô muốn nghe máy.
“Xin chào. Linnette nghe đây”, cô cố hết sức để tỏ ra hạnh phúc và thoải mái. Cô không hề cảm thấy như vậy nhưng cô phải giả vờ là mình đang như thế.
“Linnette? Chị đi thật đấy à?”.
“Mack?”. Trong tất cả mọi người, cô nghĩ rằng em trai mình là người hiểu mình nhất. Cậu không thể tham gia buổi tiễn cô ở nhà bố mẹ vì đang đi huấn luyện và cô rất mừng khi cậu gọi.
“Em vừa nói chuyện với mẹ”, cậu bảo.
“Mẹ vẫn lo lắng về quyết định của chị phải không?”.
“Vâng”, cậu nén cười. “Chị nói rằng chị thu dọn đồ và ra đi, nhưng em thực sự không tin nổi là chị lại làm vậy”.
Đó cũng là một vấn đề nữa. Chẳng ai nghĩ là cô làm thật. Ngay cả gia đình và bạn bè thân của cô cũng không tin là cô làm thế. Cô hiểu lý do của việc đó.
Bởi trong mắt mọi người, Linnette McAfee lúc nào chẳng chu đáo và đáng tin vậy, lúc nào chẳng tốt dẹp, ngoan ngoãn và... dễ đoán.
“Ừ, chị ra khỏi đây rồi”, cô cố nói.
Một thoáng im lặng. “Mẹ bảo rằng chị không biết mình đang đi đâu”.
“Đúng vậy. Chị sẽ biết khi nào chị đến nơi cần đến”.
“Như thế không giống chị”.
“Đó mới chính là chị”.
“Như thế có vẻ giống em hơn”.
“Em không đùa đâu, Linnette”.
Có thể cậu đã trúng xổ số và bằng cách nào đó đã giữ được bí mật này.
“Bằng cách nào... khi nào?”, cô nheo mắt lại. Em đâu phải là người buôn bán phải không?”.
“Không thể”, cậu khẳng định.
“Vậy bằng cách nào mà em kiếm được số tiền đó? Này...”. Bất chợt cô nói.
“Có phải em được hưởng thừa kế mà chị lại không tên trong di chúc không? Bà McAfee luôn thích em nhất mà”.
Mack cười vang trước câu hỏi đó. “Sao thế, chị không nghĩ là em có thể kiếm được à?”.
“Nói thật là không”.
Cậu dí tay vào cô. “Ôi, tin tưởng một chút đi. Mà này, chị sai rồi. Em đã mua một căn nhà xập xệ, rồi dồn tất cả tiền của em vào để sửa chữa và sau đó bán với giá hời”.
“Khi nào?”.
“Cách đây khoảng hai năm”.
Linnette chợt nhớ ra ngôi nhà đó. Đó là một cái ổ chuột thực sự, và lúc đó cô tưởng là cậu thuê.
“Thế đấy, chị hài lòng chưa?”.
Cô mỉm cười và lắc đầu. “Em giỏi thật đấy”. Mack cười lại với cô. “Em sẽ coi đó là một lời khen ngợi”.
“Đúng là chị khen em mà”. Linnette ngồi thẳng lên và ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu em. Cậu không chỉ tự mình kiếm ra ngần ấy tiền mà còn giữ im lặng đến tận bây giờ. “Chị tự hào về em, Mack”.
“Vì số tiền ấy à?”.
“Ừ, nhưng còn hơn thế. Mặc dù chị em mình đã từng cãi nhau rất nhiều, nhưng em vẫn luôn quan tâm đến chị phải không?”.
Những lời của cô khiến cậu ngạc nhiên. “Tất nhiên là em quan tâm đến chị rồi! Chị là chị gái bé bỏng của em mà”.
“Chị gái bé bỏng sắp bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới”, cô bảo em trai.
“Hãy tự tin, Linnette. Đừng quên em là chỗ dựa an toàn của chị”. Mack nói.
Mọi người trong nhà đều phản đối quyết định này của cô. Mọi người, trừ Mack. Cậu hiểu lý do của cô và sẵn sàng thông cảm - và sẵn sàng giúp đỡ nữa chứ. Cậu thật đáng mặt em trai.