Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
Chương 19 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
“Bobby muốn mình giảm giờ làm”, Teri than phiền với Rachel lúc họ đi bộ dọc cảng vịnh Cedar. Đang trong giờ nghỉ trưa và cả hai đều muốn ra khỏi tiệm để hít thở không khí trong lành và thưởng thức ánh mặt trời rất đẹp của tháng Chín. Chẳng bao lâu nữa, những cơn mưa tháng Mười sẽ ùa tới và đâu còn những ngày ấm áp rực rỡ thế này.
“Đó có phải là điều cậu muốn không?”. Rachel vừa hỏi vừa ném phần bánh thừa của mình cho những chú hải âu. Teri không trả lời và Rachel ngẩng lên.
“Cậu có muốn làm việc bán thời gian không?”. Rachel nhắc lại.
“Mình cũng chẳng biết mình muốn gì nữa”, Teri thú nhận. “Mình yêu công việc của mình, nhưng mình cũng yêu Bobby và anh ấy cần mình lắm”.
“Vậy thì cậu có câu trả lời rồi”, Rachel nói gọn lỏn như thế đó là một quyết định hết sức dễ dàng.
“Mình không nghĩ là đơn giản thế”. Teri bối rối ngồi xuống chiếc ghế đá nhìn ra vịnh. Những giỏ hoa màu hồng và đỏ được treo ngay ngắn thành hàng trên những cột đèn dọc đường đang tưng bừng khoe sắc. “Bobby rất căng thẳng, và...”. Cô không muốn nói ra, nhưng cô nghĩ thỉnh thoảng giữa hai người cũng cần có khoảng thời gian xa cách nhau. Xa nhau vài tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ tốt cho cả hai. Làm việc ở tiệm làm móng này là hợp lý nhất.
Rachel ngồi xuống bên cạnh Teri và ngay lập tức một đàn hải âu ùa tới đậu dưới chân họ. Cô vứt những mẩu bánh còn lại xuống bãi cỏ và xua đàn chim đi.
“Tất cả khiến mình mệt mỏi quá”, Teri lẩm bẩm. Cô có cảm giác muốn nôn ra mọi thứ.
“Trông sắc mặt cậu nhợt nhạt lắm”, Rachel chăm chú nhìn bạn.
“Khổ thân anh ấy. Teri nhắm mắt lại vì một cơn buồn nôn lại ập đến. Kể từ buổi trình diễn tóc, Bobby trở nên tệ hơn bao giờ hết”.
“Tệ hơn à?”.
“Anh ấy, gần như không bao giờ để mình ra khỏi tầm mắt của anh ấy”.
Chẳng cần nhìn Teri cũng biết là James đang ở đâu đó gần chỗ mình. Anh ta được giao nhiệm vụ giám sát mỗi khi cô đi khỏi nhà. James đã cố gắng hết sức để không làm cô thấy bị khó chịu. Nhưng Teri vẫn không thể chịu được vì biết anh ta ở đó, đặc biệt là khi anh đi lang thang quanh tiệm sửa móng, cứ mười hay mười lăm phút lại ngó vào chỗ cô làm một lần. Giờ thì các cô gái khác đã quen và có vẻ lờ anh ta đi.
“Get Nailed không chỉ là công việc của mình”, Teri tiếp tục. “Đó còn là một phần rất lớn trong cuộc sống giao tiếp của mình nữa. Ở đó có cậu, và nếu không được nhìn thấy cậu hàng ngày, mình sẽ nhớ cậu lắm”.
“Ừ, nhưng...”. Rachel ngừng lại. Thực ra mình nghĩ có thể Nate và mình...”, cô bỏ lửng câu nói.
“Cậu có nghĩ rằng cậu có thể lấy Nate không?”. Teri biết Rachel đang chết mê chết mệt anh chàng này. Nhưng như cô đã nói với Bobby, cô không biết liệu mối quan hệ này có an toàn cho bạn mình không? Rõ ràng cô không phải là người duy nhất nghi ngờ; bản thân Rachel cũng e dè, nếu không cô đã chuyển tới San Diego khi Nate chuyển tới đó.
“Mình vẫn đang cố quyết định”, Rachel đau khổ đáp. “Nate và mình luôn nhắc đến chuyện này mỗi lần trò chuyện qua điện thoại. Anh ấy sẽ đến gặp mình và mình biết anh ấy muốn có câu trả lời”.
“Vậy là áp lực thực sự rồi”.
“Chính xác”.
“Nếu cậu yêu anh ta thì sao phải nghi ngờ?”.
Rachel ngồi tựa lưng vào ghế, vắt chân chữ ngũ và khẽ đung đưa. “Cậu sẽ nghĩ rằng mình ngốc nghếch.
“Rachel, cậu là người bạn thân nhất của mình. Mình không bao giờ đánh giá cậu như thế”.
“Việc này liên quan tới Jolene”, Rachel vừa thở dài vừa đáp. “Mình biết cảm giác lúc mất mẹ như thế nào. Với đứa trẻ nỗi mất mát ấy quá lớn, và rồi bà con bé cũng mất. Gia đình Bruce sống ở đâu đó ở phía Đông và dường như họ không mấy khi liên hệ với nhau. Mình sợ nếu bây giờ mình chuyển đi, Jolene sẽ có cảm giác bị bỏ rơi”.
“Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”. Teri hỏi.
“Ừ”.
James mở cửa và Rachel nhẹ nhàng ra khỏi xe.
Cuối tuần này cuộc sống của bạn cô sẽ thay đổi, Teri thầm nhủ. Cô ấy sẽ đồng ý lấy Nate - hoặc cũng có thể là không. Cô không nghĩ là Bruce sẽ để mình bị đẩy ra ngoài.
Trên đường về nhà, Teri cảm thấy buồn ngủ díp cả mắt lại.
Về đến nơi, James giúp cô ra khỏi xe và anh có vẻ ân cần hơn mọi khi.
“Cảm ơn James. Và nghe này, vừa rồi có chuyện gì thế nhỉ...”.
“Vâng, thưa cô”.
“Chỉ mình anh biết thôi đấy, không được kể cho Bobby đâu”.
“Vâng, thưa cô Teri”.
“Ý tôi là thê đấy”. Cô không muốn Bobby nghe người lái xe của mình kể câu chuyện này. Có lẽ James đã đoán ra là cô có thai và cô chưa muốn Bobby biết, vì như thế càng làm anh lo lắng hơn. James gật đầu và đỡ tay cô. Anh không nhìn vào mắt cô.
Vào nhà, cô đi thẳng tới căn phòng nhỏ. Đúng như cô đoán, Bobby đang ngồi đó, trước bàn cờ.
“Chào anh, Bobby”.
Anh không trả lời. Anh đang tập trung vào nước cờ mà chỉ anh mới nhìn thấy được. Cô hôn vào má anh và không nói lời nào nữa, cô đi về phòng ngủ của họ. Cô nhanh chóng thay quần áo rồi chui vào trong chăn. Lớp ga lạnh chạm vào da và cô ngả đầu trên gối, nhắm mắt lại. Gần như ngay lập tức Teri chìm vào giấc ngủ.
Sau đó cô nhận ra chồng cô đang ngồi trên giường, ôm ngang lưng mình. Cô mỉm cười và đặt tay mình vào tay anh.
“Có điện thoại”, anh nhẹ nhàng.
“Em không nghe đâu. Điện thoại cho em phải không?”.
“Là em gái em. Em gái em nhận được tin nhắn của em và bảo tuần tới sẽ đến ăn tối”.
Teri xoay lưng. “Anh đã nhắc việc này với James chưa?”.
Chồng cô gật đầu.
“Trông anh ta có hạnh phúc không?”.
Bobby nhíu mày rồi lắc đầu. Không, trông cậu ta có vẻ buồn”.
Teri thở dài. Cô thấy rằng James và em gái cô sẽ cần được giúp đỡ để tình yêu của họ cất cánh.