Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh

Chương 20 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Rachel thích thú đến mức không thể nào ngồi yên được. Đã gần ba tháng trời cô mới được gặp Nate và giờ đây họ có cả một kỳ nghỉ cuối tuần bên nhau.



Cả một kỳ nghỉ cuối tuần cơ đấy!



Cô vội vàng bước ra khỏi khu vực an ninh của sân bay Sea - Tac và đếm từng phút cho tới khi anh xuất hiện.



Theo màn hình thông báo về các chuyến bay đến thì chuyến bay của hãng hàng không Alaska Ailines từ San Diego của anh đã hạ cánh. Cả một dòng người đang đổ ra, vì thế Rachel sợ bị lạc mất anh.



Và Nate xuất hiện, đứng sững trước mặt cô. Cô hét lên sung sướng và ngã vào vòng tay anh. Anh chàng thủy thủ của cô bế bổng cô lên và xoay tròn khiến mọi người gần đó phải dẹp ra và mỉm cười. Đôi môi khao khát của họ gắn vào nhau ngấu nghiến.



“Ôi, Nate, em nhớ anh nhiều lắm”.



Anh ôm chặt lấy cô hít hà như thể muốn hít thật sâu mùi hương trên cơ thể người con gái anh yêu.



“Cả cuộc đời này anh chưa bao giờ đi một chuyến bay dài đến thế, anh thì thầm. Anh tự nhủ rằng mỗi một phút trôi qua sẽ mang anh đến gần em hơn”.



Anh từ từ hạ cô xuống cho tới khi giầy cô hạm xuống sàn.



“Em đã lên kế hoạch một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời Rachel vừa cười vừa bảo anh. Một tay anh đeo túi còn một tay ôm eo cô. Họ sánh bước bên nhau về phía ga-ra để xe.



“Kế hoạch của em là gì nào?”. Anh hôn lên má cô như thể anh không thể nào không chạm vào cô được vì cuối cùng họ đã ở bên nhau.



“Phiên chợ Puyallup. Anh sẽ thích”. Đó là một phiên chợ vùng quê truyền thống, có cưỡi ngựa, giải trí, động vật và trưng bày rất nhiều hàng hóa. Hồi nhỏ, Rachel thường tới phiên chợ này và đó là một trong những thú vui thời niên thiếu của cô. Nhưng đã nhiều năm nay cô không đến đây. Cô nghĩ đi xem cùng với Nate sẽ là một ý tưởng đầy hấp dẫn.



“Nghe có vẻ vui đấy. Còn gì nữa không?”.



“Còn”. Đó sẽ là một bất ngờ thú vị, nhưng cô không thể giữ bí mật được nữa. “Hai vé xem đội Seahawks ở hàng ghế trước”, cô thông báo với anh và cảm thấy rất hài lòng. Một trong các khách hàng của cô có vé, nhưng họ lại không thể ở lại thị trấn khi đội Seahawks chơi ở sân Raiders và đã cho Rachel vé. Thời gian xem rất phù hợp với cả hai. Rachel không thích thể thao lắm, nhưng cô biết Nate rất thích bóng đá.



“Em đùa anh đấy à?”.



“Không hề”. Để chứng minh rằng mình nói thật, Rachel rút hai chiếc vé trong túi ra. “Có thể chúng ta phải về sớm vài phút để anh còn kịp chuyến bay tối Chủ nhật, nhưng không sao phải không?”.



“Phải”, anh nhắc lại. Nate lại ôm cô. “Anh biết một lý do vì sao anh lại yêu em đến thế”.



Rachel cười. “Vâng, nếu đó là lý do...”.



Họ ăn tối tại một nhà hàng Mexico ở Kent, nơi Nate được bạn mình giới thiệu. Món ăn ở đây ngon tuyệt. Họ vừa ăn uống vừa nói chuyện khoảng gần hai tiếng; thực ra, nhà hàng chuẩn bị đóng của trước cả khi Rachel nhận thấy điều đó và giục anh về.



Trên đường lái xe qua cầu Tacoma Narrows và hướng về vịnh Cedar, Rachel quyết định nói với Nate về chuyện Jolene. Nate không thể lờ con bé đi dù anh muốn hay không. Mối quan hệ này quá quan trọng với Rachel.



“Em đã kể với anh rằng Jolene định ra ứng cử làm bí thư lớp chưa nhỉ?”. Cô hỏi vậy mặc dù thừa biết là mình chưa hề kể.



“Chưa”.



Anh không nói gì nữa.



“Bruce đang giúp con bé thực hiện chiến dịch tranh cử và em cũng vậy”. Cô cố tình thử anh với hy vọng ít nhất anh cũng bày tỏ một chút quan tâm.
“Bruce, chân thành mà nói...”.



“Anh biết. Đó không phải việc của anh”.



Cà phê bắt đầu nhỏ giọt tí tách xuống bình. Rachel chờ cho tới khi đủ một cốc mới rót ra mang đến cho anh.



“Em không biết sẽ làm gì”, cô đáp lại. “Quá sớm”.



“Em yêu anh ta chứ?”.



“Vâng”, cô không phủ nhận điều đó.



“Anh ta muốn cưới em”. Anh nói như khẳng định đó là sự thật.



Cô gật đầu và rót cốc thứ hai. Nếu em quyết định cưới Nate, chúng ta sẽ phải làm rõ một số điều với Jolene. Con bé có thể thường xuyên bay tới California để thăm bọn em - hoặc bất kỳ nơi nào bọn em ở”. Rachel ngồi ở bàn đối diện với anh.



“Anh chắc chắn là con bé sẽ đánh giá cao điều này”.



“Em nhớ con bé. Em sẽ không thể nào quên được con bé.



Anh nhấm nháp ngụm cà phê rồi đưa hai tay ra cầm cái cốc và nhìn chăm chăm vào đó. “Anh quan tâm tới em, Rachel”.



“Cảm ơn anh”, cô trả lời thật giản dị. Em cũng quan tâm tới anh. Cô kịp nhận thấy một nụ cười nở ra rồi tắt ngấm trên môi anh.



“Cảm ơn”, anh đáp. “Gần đây anh nhận ra mình lệ thuộc rất nhiều vào em.



Em là một người bạn tốt”.



“Em cũng coi anh là một người bạn tốt”. Và đúng là cô đã làm thế thật.



“Em ăn chưa?”, anh hỏi.



Tại trận bóng đá, họ đã ăn xúc xích và uống sô-đa, sau đó cô có ăn bỏng ngô.



Thực ra tất cả những gì cô ăn từ sáng đến giờ đều là đồ ăn vặt. Không hẳn. Anh muốn ra ngoài không?”.



“Có chứ”. Gợi ý của cô có vẻ làm anh hài lòng. “Em đã nghĩ ra ăn gì chưa?”.



“Nhà hàng Mr. Wok?”. Đó là nơi bán đồ ăn Trung Quốc yêu thích của cô.



“Thế cũng được”.



Mãi đến đêm khuya lúc đi ngủ, cô mới nhớ ra Bruce đã nói rằng anh biết cô vừa về đến nhà. Hẳn là anh phải đỗ xe chờ bên ngoài chờ cô.