Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
Chương 21 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
Christie Levitt không biết tại sao bỗng nhiên Teri lại quan tâm đến việc thiết lập lại mối quan hệ giữa hai chị em đến thế. Lúc còn nhỏ cô thường ngưỡng mộ Teri và đi theo chị như một cái bóng, nhưng việc đó chẳng dẫn cô tới đâu cả Teri thường mất kiên nhẫn với cô em gái bé bỏng của mình và vứt cô ở bất kỳ nơi nào có thể. Mãi đến lúc Christie mười hai hoặc mười ba cô bé mới phát hiện ra cô có một lợi thế mà Teri không có, đó là sắc đẹp. Không phải là Teri xấu. Nhưng trông Christie đẹp hơn nhiều - khuôn mặt đẹp kiểu kinh điển, mái tóc vàng sáng lấp lánh - và cả cơ thể tuyệt vời nữa chứ. Cô bé nhanh chóng nhận ra điều đó và tận dụng lợi thế đó của mình. Cô nhanh chóng chứng tỏ rằng mình có thể làm bất cứ điều gì mà bà chị mình từng làm.
Cái cảm giác đầy quyền lực và sung sướng khi đánh cắp bạn trai của Teri thật hấp dẫn. Christie muốn chị mình trải nghiệm một chút cảm giác tức tối khi thường xuyên bỏ rơi mình. Cô từng bị tổn thương rất nhiều vì điều đó. Đây là lúc để cô chơi lại và mọi việc cứ thế diễn ra. Christie chưa bao giờ nghiêm túc với những người đàn ông quan tâm tới chị gái mình. Nếu cô có thấy chút ân hận nào đó vì sự tàn nhẫn của mình thì... ồ, cô lại lờ đi ngay.
Sự quyến rũ và sắc đẹp của cô chỉ thất bại khi cô gặp chồng của Teri. Bobby Polgar lờ hết những lời khen của cô. Christie có nói gì, làm gì cũng không có tác dụng với anh. Tối hôm đó, khi Teri rời khỏi phòng khách để kiểm tra bữa ăn, Christie quyết định thử thách Bobby. Cô nàng cố tình đứng dậy và bước về phía Bobby, nhờ anh cài giúp chiếc cúc áo phía sau. Bobby đã từ chối, anh bảo rằng anh không biết làm việc đó và cô nên nhờ Teri. Không chỉ lời nói, mà chính cách nói của anh mới cho thấy anh không hề quan tâm tới cô. Anh yêu Teri và dường như đây là người đàn ông duy nhất không bị dao động trước Christie. Ngay buổi tối đầu tiên anh đã thể hiện điều đó và còn chứng tỏ vài lần nữa từ bấy đến nay cho cô thấy.
“Về nhà chứ, thưa cô?”. James hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Christie.
Christie đang ngồi ở ghế sau của chiếc Limousine dài ngoẵng sau khi dùng xong bữa tối ở nhà Teri. Chiếc xe này sang trọng một cách quá lố, trong khi Bobby Polgar không phải người tự phụ. Vậy tại sao phải có anh xế và chiếc xe này nhỉ, cô tự hỏi. Đặc biệt là anh xế này tính tình rất khó chịu.
“Hãy đưa tôi đến Pink Poodle”, cô bảo. James chỉ có thể đoán lời của Christie từ môi trên mấp máy của cô. Christie không nhớ cô nghe thấy cái cụm từ đó ở đâu hình như là từ một vở kịch trên BBC nhưng với James, chuyện đó không có vấn đề gì. Anh không phải là người cá tính, anh lịch sự tới mức làm cô phát điên. Thậm chí nếu cô có bảo anh ta nhảy cầu thì phản ứng của anh ta rất có thể sẽ là “Rất tốt, thưa cô”.
Đã hai lần - kể từ bữa tối kinh khủng với mẹ họ - Teri mời Christie đến dùng bữa. Cả hai lần Teri đều để lái xe của Bobby đón và đưa em gái về nhà.
Không ngờ một buổi tối bên Teri và Bobby lại thú vị đến thế. Có thể họ không thường xuyên nói chuyện với nhau, nhưng họ là gia đình - và cô đã không nghĩ về Teri theo cách đó nhiều năm rồi. Chỉ đến gần đây cô mới nhận thấy ý nghĩa của từ gia đình, mặc dù cô thường xuyên gần gũi với Johnny. Teri cũng vậy. Dù sao họ cũng có nhiều điểm chung. Trước đây, Teri dường như có vẻ luôn muốn tránh cô em gái và Christie biết tại sao. Christie đã thành điều ám ảnh đối với bà chị của mình. Lần đầu tiên từ bé đến giờ, Christie mới nhìn thấy một chút triển vọng tốt đẹp trong mối quan hệ của hai chị em. Họ đang cùng hướng tới một điều gì đó mới mẻ, một kiểu quan hệ mà ở đó đòi hỏi cả hai phải nhượng bộ lẫn nhau.
Cuộc hôn nhân của Teri đã trở thành điểm khởi đầu cho mối quan hệ này.
Christie chưa bao giờ thấy chị mình hạnh phúc đến vậy trong tình yêu. Chồng của Teri hơi... bất bình thường, nhưng Christie phát hiện ra rằng mình cũng khá thích Bobby Polgar.
Giờ đây Teri dường như muốn bù đắp cho khoảng thời gian đã mất giữa hai chị em. Cô muốn quan tâm tới Christie theo những cách thật đặc biệt.
Cành hồng nhung đỏ thắm chờ cô trong xe cả hai buổi tối là một ví dụ. Thật tuyệt vời và ngọt ngào làm sao.
“Pink Poodle, thưa cô?”.
“Đúng thế”, Christie đáp. Giọng anh có vẻ không đồng ý. Được, anh ta thích nghĩ gì thì nghĩ, cô chẳng quan tâm.
Bobby hơi kỳ cục, nhưng có thể hiểu được. Anh là một tay cờ nổi tiếng. Còn về anh chàng lái xe của Bobby thì James chẳng có lý do gì để phải cư xử một cách bất bình thường như thế cả. Anh thậm chí cũng không phải là người Anh.
Anh ta cư xử cứ như nhân vật trong chương trình Upstairs, Downstairs1((l) Một chương trình truyền hình những năm 1971, 1975, nói về những người ở tầng lớp cao trong xã hội.) vậy.
“Không, là tôi, thưa cô”.
“Anh?”. Cô choáng tới mức quên cả bực tức khi anh ta lại gọi mình là cô.
“Đúng”.
“Cả hai lần?”, cô bức bối hỏi.
“Đúng”.
Christie nhíu mày. “Tại sao?”. Anh không trả lời, vì thế cô lại hỏi. “Có lý do gì để anh mua hoa hồng cho tôi?”. Cô cao giọng để anh ta biết rằng cô đang mong chờ câu trả lời.
“Tôi muốn cô có những bông hồng đó”.
Cô nhìn nụ hồng đã bị vò nát trong tay. “Đừng làm thế nữa, hiểu không?”.
“Được thôi”.
“Ý tôi là thế đó, James”.
Anh ta không trả lời. Ngay lập tức Christie cảm thấy tức muốn khóc. Cô đã bị cảm giác đó một lần khi uống rượu. Tối nay cô vẫn chưa uống hết cốc bia nên không thể đổ cho tại bia được. Mắt cô nhòa lệ và họng cô nghẹn lại.
“Tôi sẽ bảo với Teri rằng tôi không muốn anh đưa tôi về nữa”.
“Rất tốt”.
Cô không biết tại sao cô lại nói nhũng lời vừa rồi. James có làm gì cô đâu mà cô lại tìm cách xúc phạm anh?
Xe vừa dừng lại chỗ khu nhà, Christie liền nhảy ngay ra. Cô không để anh kịp xuống mở cửa xe cho cô. Cô lao về phía căn hộ của mình và vội vàng chạy vào trong. Cô thấy mạch đập trong mình váng lên tận óc khi tựa vào cánh cửa đang đóng. Cô cố gắng hít thở thật sâu. Nhìn xuống tay, cô nhận ra rằng mình vẫn đang cầm bông hồng nát đó. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má Christie và rơi xuống những cánh hồng đỏ thắm.