Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Đó trong hai tuần nghỉ phép sau khóa rèn luyện trong quân ngũ của Anson Butler. Buổi sáng hôm sau, anh sẽ bay tới bờ biển phía đông để học nâng cao về công nghệ thông tin, làm việc với tình báo quân đội. Allison Cox rất tự hào về anh, về thành công và lòng quyết tâm của anh. Và cô rất buồn vì không được gặp anh trong tám tuần nữa.



Cha mẹ cô đã xử sự rất tuyệt. Họ đã tổ chức cho Anson một bữa tối thịnh soạn. Ngay cả Eddie, cậu em trai rất khó chịu của cô cũng đã giúp trang trí sân sau bằng băng giấy màu và bóng bay. Tất cả bạn bè từ thời đi học cũng có mặt, kể cả những người từng cho rằng Anson gây ra vụ cháy ở nhà hàng Hải Đăng.



Anh đã tha thứ cho họ, và nếu Anson đã tha thứ thì cô cũng chẳng có lý do gì mà giận họ nữa. Chiều hôm đó, Allison nướng bánh và phủ lớp trang trí cuối cùng lớp kem sô-cô-la lên trên mặt và gắn thêm những bông hoa làm bằng kẹo.



Sau đó, cô đi tìm Anson ở chỗ mẹ anh.



“Con đã mời bà Butler phải không?”, mẹ cô hỏi.



Allison gật đầu, mặc dù cô biết từ trước khi mời rằng bà Cherry Butler sẽ từ chối. Thật ra bà ta chẳng giống một người mẹ cho lắm. Bà Cherry bảo rằng sẽ suy nghĩ về việc này. Allison sẽ thích hơn nếu mẹ anh quyết định không tới. Sự hiện diện của Cherry sẽ khiến mọi người không mấy thoải mái, và đặc biệt, nếu uống vào, gần như chắc chắn là bà sẽ làm cậu con trai bối rối.



Cửa bếp bật mở, cha cô từ ga-ra bước vào. “Trông cứ như là sắp có một bữa tiệc ở đây vậy”, anh nói đùa.



“Allan Harris thế nào rồi?”. Mẹ cô hỏi. Chị muốn nhắc tới vị luật sư địa phương mình đã đề nghị gặp chồng chị dù hôm nay là Chủ nhật. Họ trao nhau một nụ hôn rồi Zach bắt đầu nới cà-vạt. “Martha Evans đã chết tối qua”.



Mặt Rosie đầy thương cảm. “Em rất tiếc khi nghe tin đó”.



“Rosie à, dù sao thì bà ấy cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi”.



“Anh là người thi hành di chúc về tài sản của bà ấy à?”.



Zach gật đầu. “Allan bảo anh báo cho gia đình nhà Martha vì chẳng ai trong số họ sống ở thị trấn. Họ sẽ thu xếp việc tang lễ”.



Allison nhìn cha mình thở dài. “Bà Martha sống một mình nhiều năm nay rồi. Mục sư Flemming chính là người tìm ra xác bà ấy. Cứ một hoặc hai tuần ông lại tới đó một lần để xem bà ấy thế nào”.



“Đó là một người đàn ông tốt”.



Allison cũng rất thích mục sư Flemming. Ai cũng vậy.



“Bà Charlotte Rhodes đã đề nghị mọi người tập trung lại để canh bà ấy cho đến khi họ hàng tới”.



“Khi nào thì gia đình Martha sẽ...”.



Mẹ cô chưa kịp nói hết câu thì Eddie hét toáng lên qua cửa kính.



“Con châm lửa để nướng thịt nhé?”.



“Chưa đâu”, Zach trả lời. “Mẹ con còn phải thay quần áo đã”.



“Eddie!”. Allison gào lên tức giận vì sự thiếu kiên nhẫn của cậu em mình.



Chị đã đi đón anh Anson đâu.



“Được rồi, được rồi. Em chỉ muốn giúp thôi”.



“Chúng ta đánh giá rất cao sự nhiệt tình của con, Eddie. Rosie vừa nói vừa trộn tiêu xanh và cà chua vào rau diếp. Chị quay sang Allison. Có lẽ bây giờ con nên đi đón Anson đi”.
Anson thò tay vào túi và lấy ra một hộp nữ trang nhỏ rồi mở ra. Bên trong hộp là một chiếc nhẫn bạc gắn một viên đá xanh. Allison đoán là đá sa-phia.



Anson nhìn chiếc nhẫn chăm chú rồi lại nhìn cô. Trước khi đi, anh muốn tặng em chiếc nhẫn này”.



Cô nghẹn ngào ứa nước mắt. “Ôi! Anson”.



“Anh muốn em đeo nhẫn của anh để em không bao giờ quên anh”.



“Anson, không có chuyện đó đâu. Em sẽ không bao giờ quên anh”.



Trước đây và từ giờ trở đi, cô sẽ chẳng thể nào quên được Anson. Cô đã từng nói với chính mẹ Anson rằng cô yêu anh.



“Em đi học đại học, rồi sẽ có những anh chàng đẹp trai, thông minh vây quanh em”.



Nếu không vì những giọt nước mắt đang lăn dài, có lẽ cô đã cười vang.



“Anh không nhận ra rằng anh là chàng trai duy nhất em quan tâm sao?” Cô cố mỉm cười. Và, Anson ạ. Anh thông minh hơn, đẹp trai hơn bất kỳ ai trong số họ”.



Anson nhìn lên, ánh mắt ấm áp, rạng ngời tình yêu. “Anh yêu em, Allison.



Em là cả thế giới của anh. Anh không biết nếu không có em, những tháng cuối này anh sẽ làm gì. Em là tất cả động lực giúp anh vượt qua đợt huấn luyện cơ bản”. Anh giơ cái hộp nhỏ ra. Bây giờ, cho phép anh đeo cho em nhé?”.



Cô chìa tay ra và anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay run rẩy của cô. “Vừa đấy”, anh thở phào. Chiếc nhẫn này là lời hứa của anh với em rằng anh sẽ không để mắt tới bất kỳ một cô gái nào khác trong thời gian vắng em”.



“Em cũng hứa em sẽ không hẹn hò với bất kỳ một ai khác. Cô bé giơ tay và và xoay đi xoay lại. “Đây là chiếc nhẫn rất đẹp, anh Anson ạ. Màu yêu thích của em đấy. Tuyệt lắm”.



“Anh đã đoán là chiếc nhẫn này sẽ vừa với ngón tay của em mà”.



Allison choàng tay ôm lấy anh. Em yêu anh. Họ ôm nhau thật chặt một lúc lâu. Lúc anh hôn cô, Allison cảm thấy như mình đang lâng lâng trong một dải thiên hà xa lạ nào đó, chẳng có bất kỳ ai trừ hai người. Thật khó mà rời khỏi anh, và thật khó mà nhớ ra rằng ai đi qua đây cũng có thể nhìn thấy họ.



“Cảm ơn anh, Anson, cô dịu dàng nói rồi lại mơ màng nhìn chiếc nhẫn. Thật ý nghĩa. Thế mới là anh chứ”.



“Giá mà nó là chiếc nhẫn Kim Cương Hy Vọng”.



“Trong tim em, nó sẽ là như vậy”. Allison sẽ nâng niu chiếc nhẫn suốt cuộc đời mình. Cô không muốn anh đi, càng không muốn anh rời khỏi vịnh Cedar xa đến thế, nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng đây là một cơ hội hiếm có cho anh.



Cô sẽ không để anh mất cơ hội đó vì bất kỳ lý do nào.



Anson xiết chặt eo cô và dụi trán vào trán cô. “Đợi anh nhé em”.



Allison gật đầu. “Em sẽ không đi đâu hết. Em sẽ luôn chờ anh ở đây, Anson ạ. Mãi mãi”.



Cậu lại hôn cô bé. Một lúc lâu họ mới rời được nhau và rồi tay trong tay, họ cùng bước về phía chiếc xe đang đỗ.



Sáng mai Anson sẽ lên đường.