Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Ở ngài Harry Valentine có năm điều mình rất thích



Olivia Bevelstoke



Nụ cười



Sự hóm hỉnh



Ánh mắt



Nói chuyện với mình qua cửa sổ



“Vladimir!” hoàng tử bất chợt gọi to, khiến Olivia chưa kịp tính đến điều thứ năm.



Vladimir vội băng ngang qua phòng đến chỗ Hoàng tử Alexei vừa thốt ra mấy lời bằng tiếng Nga nghe có vẻ như ra lệnh. Vladimir gật gật đầu kèm theo mấy tiếng làu bàu tuân lệnh trong miệng rồi tuôn ra một tràng tiếng Nga mà nàng không thể hiểu nổi.



Olivia nhìn sang Harry. Anh cau mày. Nàng nghĩ chắc mình cũng đang như thế cũng nên.



Vladimir nhấm nhẳng gì đó rồi lại lui về góc phòng, và Harry, người nãy giờ vẫn quan sát hai người kia nói chuyện với nhau, nhìn hoàng tử nói, “Anh ta tiện thật đấy nhỉ.”



Hoàng tử Alexei ném sang anh ánh nhìn bực dọc. “Ta không hiểu ý ngài.”



“Anh ta đến, đi, làm bất kỳ điều gì ngài sai bảo...”



“Đó là mục đích của anh ta mà.”



“Ồ, đương nhiên rồi.” Đầu Harry nghiêng thật khẽ. Thực ra là cái nhún vai mà vai không hề nhún, là sự buông lơi trong dáng điệu. “Tôi đâu có ý khác.”



“Người trong hoàng gia mỗi khi đi đâu đều cần phải có tuỳ tùng đi theo.”



“Tôi hoàn toàn đồng ý,” Harry đáp, nhưng cái giọng ra vẻ đồng tình của anh dường như càng châm chích hoàng tử thêm.



“Trà xong rồi đây,” Olivia xen vào, đưa tách trà về phía Harry. Anh đón lấy, từ tốn cảm ơn nàng rồi nhấp một ngụm.



“Tôi cũng uống trà theo cách giống như ngài Harry,” nàng nói, không cụ thể hướng về một ai. “Trước đây tôi uống với đường, nhưng nhận thấy nó làm át đi vị trà.”



Harry nhìn nàng đầy tò mò. Olivia không thấy bất ngờ; nàng không thể nhớ nổi lần cuối cùng nàng nói chuyện chán ngắt như thế này là khi nào. Nhưng chắc chắn anh cũng hiểu nàng không có lựa chọn nào khác.



Nàng hít một hơi thật sâu, cố làm cuộc nói chuyện trở nên đỡ căng thẳng hơn. Hai người đàn ông này căm ghét nhau, điều này đã rõ quá rồi, trước đây nàng cũng đã từng ở trong những căn phòng với những người không ưa gì nhau. Nhưng không tỏ ra mặt thế này.



Và dù muốn nghĩ rằng đó chỉ là do ghen tuông mà ra, nàng không thể không cảm thấy còn có một điều gì đó khác nữa.



“Hôm nay em chưa ra ngoài,” nàng nói, vì thời tiết luôn là một đề tài có thể viện đến mỗi khi cuộc nói chuyện bị mắc kẹt. “Không biết có ấm không ạ?”



“Ta nghĩ sẽ có mưa đấy,” hoàng tử nói.



“Ồ, nước Anh trong mắt ngài là vậy hả? Nếu trời không mưa, trời sẽ mưa thật to. Và nếu trời không mưa thật to...”



Nhưng hoàng tử đã chuyển sự chú ý sang đối thủ của mình, “Nhà ngài ở đâu, ngài Harry?”



“Bây giờ thì sát ngay đây,” Harry nói đầy hứng khởi.



“Ta tưởng ở đây quý tộc thì phải có nhà to chứ.”




“Chẳng hạn như,” Hoàng tử Alexei nói tiếp, “nếu ta muốn hôn nàng.”



Olivia há hốc miệng.



“... thì cũng giống như hai ta ở một mình thôi mà. Anh ta sẽ không kể cho bất kỳ ai, và nàng sẽ không cảm thấy... nói thế nào nhỉ... kém thoải mái.”



“Em nghĩ ngài nên về được rồi, thưa Hoàng tử.”



“Ta muốn hôn nàng trước đã.”



Olivia đứng lên, cẳng chân va vào bàn. “Không cần phải như thế.”



“Cần chứ,” anh ta nói, cũng đứng lên. “Ta nghĩ cần phải thế. Để cho nàng thấy.”



“Cho em thấy gì cơ?” nàng nói, không tin rằng mình đang đặt câu hỏi đó.



Anh ta phác một cử chỉ về phía Vladimir. “Để cho nàng thấy anh ta ở đây cũng như không thôi. Ta phải được bảo vệ mọi lúc. Anh ta lúc nào cũng bên cạnh ta. Ngay cả khi - mà ta không nên nói ra điều này trước mặt một tiểu thư.”



Đã có quá nhiều điều lẽ ra anh ta không nên nói trước một tiểu thư rồi. Olivia men theo mép ghế sofa cố đi ra phía cửa nhưng hoàng tử đang chắn lối.



“Ta sẽ hôn tay nàng,” anh ta nói.



“S... ao?”



“Để cho nàng thấy rằng ta là một quý ông lịch lãm. Nàng nghĩ ta sẽ làm điều gì khác, nhưng ta chỉ muốn hôn tay nàng thôi.”



Cổ họng nàng giờ như thể bị kẹt cứng. Miệng nàng há hốc, nhưng hồ như nàng không thở được. Anh ta vừa mới làm nàng hoảng hồn.



Đoạn anh ta cầm lấy tay nàng. Olivia vẫn còn quá choáng đến nỗi quên cả rụt tay lại. Anh ta hôn vào tay nàng và ve vuốt khi buông ra.



“Lần tới,” anh ta nói, “ta sẽ hôn môi nàng.”



Ôi trời ơi.



“Vladimir!” Hoàng tử Alexei tuôn ra một tràng tiếng Nga, và ngay lập tức tên cận vệ tiến đến ngay cạnh anh ta. Olivia phát hoảng khi nhận ra rằng nãy giờ nàng quên mất là anh ta đang có mặt trong phòng, mặc dù nàng hoàn toàn chắc chắn rằng chỉ là vì nàng quá sửng sốt trước cách nói chuyện sỗ sàng của hoàng tử.



“Tối nay sẽ gặp lại nàng đấy,” Hoàng tử Alexei nói với nàng.



“Tối nay?” Olivia hỏi lại.



“Nàng sẽ đi xem nhạc kịch phải không? Cây sáo thần. Vở đầu tiên trong mùa này mà.”



“Em... em...” Nàng có đi xem không? Nàng không nghĩ cho ra hồn nữa. Một hoàng tử cố ve vãn nàng ngay tại phòng khách nhà nàng. Không thì ít nhất cũng là một hành vi kiểu đó. Ngay trước mặt tên cận vệ của anh ta.



Chắc chắn trò lấp lửng của anh ta đã có phần làm nàng bối rối.



“Vậy nhé, tiểu thư Olivia.” Hoàng tử Alexei đi ra khỏi phòng. Vladimir nối bước theo sau. Và trong đầu Olivia chỉ có mỗi một suy nghĩ Mình cần phải kể cho Harry nghe chuyện này mới được.



Chỉ có điều nàng đang giận anh ghê gớm.



Có không nhỉ?