Chuyện Xảy Ra Ở London
Chương 19 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
Tối hôm đó, tầm khoảng sáu giờ Olivia mở cửa sổ, tì vào ngưỡng cửa nhìn ra ngoài.
Harry đã ở sẵn đó, tựa người vào bậu cửa sổ nhìn lên. Trông anh thật cuốn hút, đôi môi cong cong thành một nụ cười hoàn hảo, một chút trẻ con một chút ranh mãnh. Nàng thích nhìn anh như thế này, vui vẻ và thoải mái. Mái tóc đen nhánh không chỉn chu theo một kiểu chải nào, và bỗng nhiên trong nàng cuộn lên một ước ao được chạm vào mái tóc anh, đan tay vào xới tung lên.
Trời, nàng yêu mất rồi.
Đây đúng là một phát hiện mới mẻ. Lẽ ra nàng phải choáng váng vì phát hiện đó. Nhưng ngược lại nàng chỉ thấy thật dễ chịu. Thật vậy, một cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Yêu. Yêu. YÊU. Trong đầu nàng ngân vang từ đó đủ mọi âm lượng và cung bậc. Nhưng có thế nào thì cũng rất tuyệt.
Thật thế, cảm xúc này mới tuyệt diệu làm sao.
“Chào anh,” nàng nói, nở nụ cười si mê.
“Chào em.”
“Anh đợi lâu chưa?”
“Chút thôi. Em đúng giờ thật đấy.”
“Em không muốn để người khác phải đợi,” nàng nói.
Nàng rướn người về phía trước, hân hoan tới độ suýt chút nữa thì liếm môi. “Trừ phi họ đáng bị như thế.”
Câu nói của nàng xem ra khiến anh thấy thích thú. Anh cũng rướn người qua cửa sổ cho đến khi cả hai cùng chồm ra hơi xa hơn bình thường một chút. Trông anh như muốn cất tiếng, nhưng hẳn đầu anh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ đen tối nào đó làm anh bật cười.
Và nàng cũng thế.
Và cả hai cứ thế... rúc rích cười đến chảy cả nước mắt.
“Chết mất thôi,” Olivia nói. “Anh có nghĩ rằng... có lúc nào đó... chúng mình cần có một cuộc gặp hợp thức không?”
Anh lau nước mắt, “Hợp thức?”
“Như ở buổi khiêu vũ ấy.”
“Mình đã nhảy với nhau còn gì,” anh bảo nàng.
“Chỉ một lần, và anh không thích em.”
“Em cũng đâu có thích anh,” anh nhắc.
“Anh không thích em nhiều hơn.”
Anh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Ừ.”
Olivia rúm người lại. “Em đanh đá lắm à?”
Chắc nàng đã đoán được ý định của anh. Suốt tuần vừa qua anh công khai tán tỉnh nàng - theo những lối hợp thức như những buổi đi dạo ngoài công viên, hầu chuyện cha mẹ nàng. Và nhiều lần không hợp thức khác - những cái hôn vụng trộm, và những cuộc nói chuyện lúc nửa đêm qua lối cửa sổ hai nhà.
Anh đang yêu. Anh nhận ra điều ấy đã lâu. Anh chỉ còn mỗi một việc cần làm nữa là cầu hôn nàng.
Và cầu hôn làm sao để nàng không thể không đồng ý mà anh nghĩ nàng sẽ đồng ý. Nàng chưa hề nói nàng yêu anh nhưng việc đó không thuộc về phụ nữ? Nam giới mới là người phải mở lời, mà anh vẫn chưa làm được điều đó. Chỉ là anh đang đợi thời điểm thích hợp. Hai người cần một chốn riêng tư. Phải là ban ngày; anh muốn nhìn mặt nàng thật rõ; để khắc ghi mọi hình ảnh xúc cảm vào tận tim óc. Anh sẽ thổ lộ tình cảm của mình và cầu hôn nàng. Và rồi anh sẽ hôn nàng đến điên cuổng. Và có lẽ nàng cũng sẽ hôn anh điên cuồng như thế.
Ai biết anh lại lãng mạn đến thế.
Harry khẽ bật cười khi đứng lên đi tới cửa sổ. Rèm cửa sổ phòng Olivia đang mở, và cửa sổ cũng đang để mở. Tò mò, anh đẩy cửa lên và thò đầu ra ngoài đón lấy khí xuân ấm áp. Anh có ý đợi vì nghĩ biết đâu nàng nghe thấy tiếng mở cửa sổ, đoạn anh huýt sáo.
Nàng xuất hiện ngay, đôi mắt long lanh và nét mặt rạng rỡ. “Chào anh!” nàng cất tiếng chào to.
“Em đợi anh đấy à?” anh hỏi.
“Dĩ nhiên là không. Nhưng nếu em ở trong phòng thì đâu có lý gì không mở cửa chứ.” Nàng tì người lên bậu cửa sổ, nhìn anh mỉm cười. “Sắp đến giờ đi rồi đấy.”
“Em mặc gì?” Ôi trời, anh nói nghe hệt như mấy cô bạn buôn chuyện của nàng vậy. Nhưng anh mặc kệ. Chỉ đơn giản là giờ anh rất sung sướng được ngắm nhìn nàng, còn những chuyện khác không đáng bận tâm.
“Mẹ bắt em mặc đầm nhung đỏ, nhưng em muốn mặc chiếc đầm nào đó cho anh dễ tìm.”
Thật kỳ cục, anh yêu biết bao chuyện nàng vì anh mà tránh mặc màu đỏ và xanh lục.
“Xanh da trời anh nhỉ?” nàng trầm tư.
“Em mặc màu đó sẽ rất xinh.”
“Chiều nay sao hào phóng lời khen vậy?”
Anh nhún vai, vẫn trên môi nụ cười mà anh cho là hớn hở đến ngớ ngẩn. “Anh đang rất vui.”
“Ngay cả khi phải ở cả buổi tối cùng với hoàng tử ư?”
“Chắc anh ta cũng phải có đến ba trăm khách. Còn thời gian đâu mà dành cho anh chứ?”
Nàng cười khúc khích. “Anh bắt đầu thích hoàng tử hơn rồi đấy.”
Harry cho là vậy. Dù anh vẫn còn nghĩ hoàng tử không được tử tế cho lắm, nhưng anh ta đã chữa chỗ vai bị trật khớp cho Sebastian. Hay nói chính xác hơn, anh ta đã sai người hầu của mình làm việc đó. Dù vậy cũng không khác gì.
Và, quan trọng hơn cả là cuối cùng anh ta đã chấp nhận thua cuộc và từ bỏ ý định ve vãn Olivia.
Không may cho Harry, hoàng tử thôi tán tỉnh Olivia nhưng lại chuyển sang quan tâm đặc biệt đến Sebastian. Hoàng tử khăng khăng rằng Seb phải là người bạn mới thân nhất của anh ta và ngày nào cũng ghé qua xem thử cậu ta bình phục chưa. Harry do vậy đành phải ở trong phòng làm việc mỗi khi hoàng tử đến và thuật lại cho Olivia nghe từng chi tiết cuộc viếng thăm sau khi được Sebastian kể lại. Quả thực là rất vui, và cũng chứng tỏ thêm một điều rằng Hoàng tử Harry gần như vô hại.
“Ôi, mẹ em gọi,” Olivia nói, quay người nhìn về phía sau. “Mẹ đang ở đại sảnh. Em đi đây.”
“Hẹn gặp em tối nay.”
“Em rất nóng lòng.”