Chuyện Xảy Ra Ở London
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:44 19/04/20
Olivia gần như chưa kịp thở thì đã thấy mình trong phòng nhạc nhỏ xíu của nhà Rudland, cửa đóng lại sau lưng. Và sau đó, nàng mới chỉ có thể lắp bắp tiếng “A...” trong câu Anh đang làm gì vậy thì hiểu ra anh đang định làm gì.
Hai tay anh đỡ lấy đầu nàng, dựa lưng nàng vào tường, rồi hôn nàng. Điên cuồng, say mê, đắm đuối.
“Harry!” nàng gọi tên anh trong hơi thở hổn hển, khi môi anh rời khỏi môi nàng rồi lướt dọc theo vành tai nàng.
“Anh không nhịn được nữa,” anh nói, từng lời anh nói cọ vào thịt da nàng nhồn nhột. Nàng có thể nghe thấy nụ cười của anh lẫn vào giọng nói. Giọng anh tựa như đang dạt dào hạnh phúc.
Nàng cảm thấy hạnh phúc. Còn hơn thế nữa.
“Em đã ở đó,” anh nói, một tay mơn man dọc theo người nàng rồi vòng quanh cổ nàng. “Em đã ở đó, và anh phải hôn em, chỉ có vậy thôi.”
Quên đi những lời có cánh của ông nam tước điên khùng trong cuốn Cô Butterworth. Đó là điều lãng mạn nhất Olivia từng nghe.
“Em tồn tại,” anh nói giọng đầy khát khao. “Thế nên anh cần em.”
Không, đó mới là điều lãng mạn nhất.
Và rồi anh thì thầm gì đó vào tai nàng. Gì đó về môi và tay và hơi ấm từ cơ thể nàng, và nàng phải tự hỏi liệu có thể nào đó là điều lãng mạn nhất hay không.
Từng có nhiều chàng trai khao khát nàng. Một vài người còn tỏ tình với nàng. Nhưng người này - người này thì khác. Có một sự thôi thúc nơi cơ thể anh, hơi thở anh, mạch máu anh. Anh muốn nàng. Anh cần nàng. Không lời nào, không điều gì có thể giúp anh nói lên điều ấy. Nhưng đó là điều nàng hiểu, một điều nàng có thể cảm nhận rất sâu sắc.
Nó khiến nàng cảm thấy mạnh mẽ vô cùng nhưng đồng thời cũng khiến nàng yếu ớt vô hạn, vì dù cho điều đó là gì đi nữa thì nó cũng đang chạy hối hả trong người anh, lan sang cả người nàng, khiến máu nàng như chảy nhanh hơn, khiến nàng như ngạt thở. Có cảm giác như toàn bộ cơ thể nàng đang bấn lên, rạo rực không yên khiến nàng không còn biết làm gì ngoài chạm vào anh. Nàng phải ôm chặt anh, ghì siết lấy anh. Nàng cần anh sát vào nàng hơn bèn vươn hai tay ra ôm choàng lấy cổ anh.
“Harry,” nàng thì thào, và nghe giọng mình đầy hân hoan. Lúc này đây, nụ hôn này đây - chính là điều lâu nay nàng vẫn hằng mong.
Đó chính là những gì nàng muốn.
Và thêm một triệu điều nữa.
Tay anh miết dọc theo lưng nàng, kéo nàng ra khỏi tường rồi hai người quay lại và cứ thế xoắn nhau đi băng qua tấm thảm cho khi cả hai đổ người ra sofa. Anh nằm trên nàng, sức nặng từ cơ thể ấm nóng rắn rỏi của anh ấn nàng xuống dán chặt vào tấm đệm lót. Lẽ ra đây phải là một cảm giác lạ lùng nhất. Lẽ ra lúc này nàng phải cảm thấy hoảng lên - bởi cơ thể nàng bị nén chặt bên dưới, không cựa quậy gì được. Nhưng thay vì đó, nàng lại có cảm giác đây là điều bình thường nhất, tự nhiên nhất trên đời, rằng nàng phải nằm ngửa lên và người đàn ông này phải nằm trên nàng, nóng bỏng, mãnh liệt, và phải là của nàng.
“Olivia,” anh thì thầm, môi anh nóng giãy lướt dọc theo cổ nàng. Nàng oằn người bên dưới anh, mạch cơ thể nàng như nhảy múa khi môi anh tìm được vùng da mỏng nhạy cảm nơi xương đòn. Môi anh lướt thấp xuống, thấp xuống nữa, đến viền áo bằng ren mỏng của nàng. Trong khi đó tay anh mân mê lên cao hơn, dọc theo thân người nàng cho đến khi chạm tới ngực nàng.
Hơi thở nàng gấp gáp trong sửng sốt. Tay anh giờ đã lướt đến ngực nàng, ôm lấy nàng qua lần vải mong manh của chiếc đầm muslin. Nàng rên lên gọi tên anh, và rồi nàng rên lên một điều gì đấy khác, điều gì đấy không thể hiểu được và hoàn toàn không có nghĩa gì cả và cũng không hề có chủ ý.
“Em thật... tuyệt quá,” anh rên lên. Anh ôm siết lấy nàng, mắt nhắm lại trong khi người run lên vì khao khát. “Thật tuyệt.”
Nàng cười. Ngay lúc đang đắm đuối trong cơn mê, nàng lại cười. Nàng thấy yêu cái cách anh không nói nàng đẹp hay xinh hay lộng lẫy. Nàng thấy yêu cái cách anh mê mẩn nàng đến độ “tuyệt” đã là từ phức tạp nhất anh có thể nghĩ ra được.
“Anh muốn chạm vào em,” anh thì thầm, môi anh lướt lên má nàng. “Anh muốn cảm nhận em... bằng da thịt... bằng đôi tay của anh.”
Tay anh mơn man miết ngược lên cho đến khi chạm vào cổ áo nàng, rồi kéo thật dịu dàng, rồi không còn dịu dàng được nữa kéo lần vải trượt khỏi vai nàng, và rồi trễ xuống - xuống nữa - cho đến khi nàng trần trụi trước anh.
Nàng không cảm thấy có gì trái đạo đức. Nàng không cảm thấy có gì xấu xa. Nàng cảm thấy cần phải thế. Như chính bản thân nàng.
Hơi thở của anh - nhanh và gấp gáp - là âm thanh duy nhất nàng nghe thấy được. Không khí xung quanh hai người như vụn vỡ trong sự cuồng nhiệt rồi nàng không chỉ nghe hơi thở của anh mà còn cảm thấy nó mơn man trên da thịt mình, ban đầu mát dịu rồi nóng giãy, khi môi anh mỗi lúc một áp chặt hơn vào nàng.
Và rồi anh hôn nàng. Suýt chút nữa nàng hét lên - do choáng ngợp, do cuồng nhiệt, và do từng đợt cảm xúc dâng lên ngùn ngụt từ bên trong. “Harry,” nàng hổn hển, và giờ nàng cảm thấy hai người đã đi ngược lại đạo đức. Nàng cảm thấy xấu xa, thật sự xấu xa. Anh đang vùi đầu vào ngực nàng, và dường như nàng chỉ có thể làm mỗi một điều là luồn cả hai tay vào tóc anh, không biết được là nàng đang cố đẩy anh ra hay ghì chặt anh vào nàng mãi mãi.
Tay anh lần xuống dưới má trong chân nàng, miết chặt mơn trớn ngược lên trên, trên nữa, và rồi...
“Gì thế?” Olivia ngồi bật dậy, hất Harry ra. Có một tiếng động lớn. Nghe như tiếng thứ gì đó rơi xuống sàn gỗ và tiếng thủy tinh vỡ, và cả tiếng thét lớn.
Harry ngồi bệt ra sàn, cố gắng lấy lại hơi thở bình thường. Anh nhìn nàng mắt vẫn còn ánh lên hừng hực, và nàng nhận ra áo xống của mình xộc xệch hết cả. Nàng kéo lên thật nhanh và hai tay chụp vội lên hai vai để che chắn. Không phải là nàng sợ anh, nhưng sau tiếng động vừa rồi nàng thất kinh với ý nghĩ rằng ai đó có thể chạy đến nơi này.
“Chuyện gì xảy ra thế không biết?” nàng hỏi.
Harry lắc đầu trong lúc đứng lên. “Từ phòng khách thì phải.”
“Anh chắc chứ?”
Anh gật đầu, và ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là cảm giác nhẹ nhõm, dù không rõ tại sao. Ý nghĩ kế tiếp trái ngược hoàn toàn. Nếu nàng nghe thấy tiếng động đó có nghĩa là những người khác cũng nghe thấy. Và nếu người đó tình cờ đang ở trên lầu, như mẹ nàng chẳng hạn, thì bà có thể sẽ chạy xuống xem sao. Và nếu làm thế thật, bà có thể đi nhầm phòng lắm chứ.
“Mẹ,” Olivia nói, “đây là ngài Harry Valentine. Ngài ấy thuê nhà phía Nam nhà mình.”
“À, tôi có nghe qua,” Rudland phu nhân nói. “Rất hân hạnh khi cuối cùng cũng được gặp ngài.”
Harry không thể biết được liệu giọng bà có hàm chứa lời cảnh báo nào không. Ta biết lâu nay anh chờn vờn con gái ta, đúng không nào. Hay có thể là : Đừng tưởng chúng ta sẽ cho phép anh đến gần con bé nữa nhé.
Mà cũng có thể tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra. “Sebastian bị sao vậy?” Harry hỏi.
“Bị trật bả vai,” Olivia giải thích. “ Vladimir nắn lại.”
Harry chẳng biết nên lo lắng hay cảm kích. “ Vladimir?
“Da” Vladimir hãnh diện đáp.
“Thật... thật là...” Olivia cố tìm từ phù hợp. “Xuất sắc,” rốt cuộc nàng quyết định chọn từ đó.
“Tôi thì thấy khác cơ,” Sebastian chen vào.
“Anh rất can đảm,” nàng nói và gật đầu trìu mến với cậu ta.
“Cậu ta làm chuyện này nhiều lần rồi.” Alexei nói, mắt nhìn về phía Vladimir. Đoạn anh ta nhìn xuống Sebastian vẫn còn đang ngồi bệt dưới sàn, “Anh cần...” Tay anh ta diễn tả điều gì đấy, mắt nhìn sang Olivia. “Thứ gì dùng để giảm đau ấy.”
“Cồn thuốc phiện?”
“Phải, chính nó.”
“Nhà tôi có một ít,” Harry xác nhận. Anh đặt tay lên vai Sebastian.
“Áiiiiiiiiiii!”
“Thôi chết, xin lỗi. Tưởng vai kia đau cơ.” Harry ngước nhìn lên những người khác trong phòng, ai nấy đều chĩa vào anh ánh mắt như thể anh là tội phạm. “Tôi chỉ muốn an ủi chút thôi. Kiểu như vỗ vai hay đại loại vậy.”
“Có lẽ mình nên đưa Seb về nhà đi,” Edward gợi ý.
Harry gật đầu, đỡ người em họ đứng lên. “Ở lại nhà anh ít ngày nhé?”
Sebastian gật đầu vẻ cảm động. Trong lúc đi ra cửa, cậu ta ngoái đầu nhìn Vladimir, “Spasibo “
Vladimir cười tự mãn và bảo được giúp đỡ một người vĩ đại là niềm vinh hạnh cho anh ta.
Hoàng tử dịch rồi nói thêm, “Ta phải công nhận là anh biểu diễn không chê vào đâu được.”
Harry nhìn Olivia với ánh mắt thích thú. Anh không nén được.
Alexei tiếp tục, “Rất hân hạnh được đón tiếp anh trong bữa tiệc tuần tới. Tại nhà anh họ tôi. Ngài đại sứ. Tôn vinh văn hóa Nga.” Anh ta nhìn những người còn lại. “Dĩ nhiên tất cả mọi người ở đây đều được mời.” Rồi quay sang Harry, ánh mắt hai người giao nhau. Anh ta nhún vai, như thể muốn nói Kể cả ngài.
Harry gật đầu thay cho câu trả lời. Có vẻ như anh chưa dứt “nợ” với vị hoàng tử Nga này. Nếu Olivia đi, anh cũng sẽ đi. Chỉ có thế thôi.
Rudland phu nhân cảm ơn nhã ý của Alexei rồi quay sang Harry. “Tôi nghĩ anh Grey cần nằm nghỉ.”
“Vâng ạ,” Harry từ tốn. Anh chào mọi người rồi dìu Scbastian ra cửa, Olivia đi bên cạnh, và khi ra đến cửa trước nàng lên tiếng, “Nhớ cho tôi biết tình hình anh ấy thế nào với nhé.”
Anh thoáng nở một nụ cười bí hiểm, “Cửa sổ lúc sáu giờ tối nay nhé.”
Anh nên về ngay. Có quá nhiều người dõi theo, mà Sebastian thì rõ ràng rất đau đớn, nhưng anh không thể không nhìn mặt nàng lần nữa. Và trong khoảnh khắc đó anh mới chợt hiểu người ta nói “mắt ánh lên tia sáng lấp lánh” có nghĩa là gì.
Vì khi anh nói hẹn nàng nơi cửa sổ, nàng mỉm cười. Và khi anh nhìn vào mắt nàng, dường như cả thế gian này chìm ngập trong một thứ ánh sáng hạnh phúc dịu dàng, và tất cả niềm vui, niềm hạnh phúc anh có được đều đến từ nơi nàng. Từ một thiếu nữ, đứng gần anh nơi cửa nhà nàng ở Mayfair này.
Và đó chính là lúc anh hiểu ra. Chuyện đó đã xảy ra-Chuyện đó đã xảy chính nơi đây, ở thành London này.
Harry Valentine đã yêu mất rồi.