Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 17 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Kiểu tóc thứ hai của Olivia trong ngày hôm nay làm mất thời gian hơn kiểu đầu tiên nhiều. Sally vẫn còn bực mình vì lúc sáng đang làm tóc cho tiểu thư thì buộc phải dừng nửa chừng. Cô ta nhìn lại mái tóc Olivia sau khi luôn miệng, “Đã bảo thế này đã bảo thế nọ.”



Và mặc dù chuyện ngoan ngoãn ngồi nghe xỉ vả không phải bản chất của Olivia, song nàng vẫn phải ngoan ngoãn ngồi nghe, vì nàng không thể nói cho Sally biết tóc nàng xổ ra chính là do Harry Valentine đã luồn tay vào tóc nàng.



“Rồi đó,” Sally tuyên bố khi cài chiếc kẹp cuối cùng mà Olivia nghĩ rằng không cần phải mạnh tay đến thế. “Nếu tiểu thư không cúi đầu xuống thì nó sẽ ở yên đây cả tuần.”



Nếu Sally có dùng hồ dính cho tóc nàng nằm yên thì Olivia cũng không ngạc nhiên.



“Đừng có ra ngoài mưa đấy,” Sally nhắc nhở.



Olivia đứng lên đi về phía cửa. “Đâu có mưa.”



“Có thể lắm chứ.”



“Nhưng trời...” Olivia đột nhiên im bặt. Ôi trời, nàng đang làm gì thế này, ai lại đứng đây đôi co với cô hầu gái trong khi Harry vẫn đang đợi nàng dưới lầu cơ chứ.



Chỉ nghĩ đến anh thôi đã khiến lòng nàng rộn ràng.



“Sao tự nhiên tiểu thư lại nhảy lên thế?” Sally hỏi giọng ngờ vực.



Olivia khựng lại, tay đặt trên nắm cửa. “Ta có nhảy nhót gì đâu.”



“Có, tiểu thư làm thế này này,” Sally nói và khẽ nhảy lên minh họa rất buồn cười.



“Ta đi ra khỏi phòng bình thường mà,” Olivia cãi. Nàng bước vào sảnh. “Rất điềm đạm. Như một người hộ tang bên quan tài...” Nàng quay lại, chắc chắn rằng Sally không còn nghe thấy rồi lao xuống cầu thang.



Khi sắp xuống tới tầng dưới, nàng lại đi chậm rãi điềm đạm như người hộ tang bên quan tài, và có lẽ vì thế nên tiếng chân nàng thật êm, nàng đến phòng khách mà không ai hay biết.



Nàng trông thấy...



Quả thực không lời nào có thể miêu tả được.



Nàng đứng nơi lối cửa, trộm nghĩ đây là lúc thích hợp để đưa ra danh sách có tiêu đề Những điều mình không bao giờ ngờ tới có thể xảy ra nơi phòng khách nhà mình, nhưng nàng không chắc mình có thể gặp một cảnh tượng nào vượt mặt được cảnh nàng đang chứng kiến tại chính phòng khách nhà mình, cảnh Sebastian Grey đứng trên bàn đọc (rất diễn cảm) cuốn tiểu thuyết Cô Butterworth và gã nam tước dở hơi.



Nếu thế vẫn còn chưa đủ - mà thực ra phải đủ rồi chứ, vì Sebastian Grey có việc gì mà tới nhà Rudland đây? - thì còn có cảnh Harry và hoàng tử đang ngồi cạnh nhau trên sofa, không có dấu hiệu gì cho thấy hai người đang gằm ghè nhau, chực nhảy xổ vào nhau cả.



Rồi Olivia thấy ba cô hầu gái đang ngồi túm tụm nhau nơi chiếc trường kỷ trong góc phòng, nhìn Sebastian đăm đăm mê mẩn.



Một trong ba cô còn ngân ngấn nước mắt nữa thì phải.



Và ông Huntley nữa, ông đứng cạnh đó, mồm há hốc, rõ ràng cũng đang xúc động lắm.



“Bà ơi! Bà ơi!” Sebastian đang đọc, cậu ta lên giọng cao hơn bình thường, “Đừng đi, con xin bà đấy. Đừng mà, xin đừng bỏ con lại một mình.”



Một trong ba cô hầu gái bắt đầu thút thít.



“Priscilla đứng trước ngôi nhà lớn một lúc lâu, nhỏ bé trơ trọi, mắt dõi theo chiếc xe ngựa thuê của bà thẳng tiến ra đường lớn rồi mất hút. Cô đã bị bỏ lại nơi bậc cửa điền trang Fitzgerald như một món đồ không còn cần đến. “



Một cô hầu nữa bắt đầu sụt sịt. Cả ba cô đang nắm lấy tay nhau.



“Và không một ai” - Sebastian xuống giọng thì thào nghe rất thảm, “biết cô đứng đó. Bà cô thậm chí cũng đã không gõ cửa để bảo cho mấy người anh chị em họ của cô biết là cô đã đến.”



Huntley đang lắc đầu, mắt ông ta mở to vì sửng sốt và xúc động. Trước giờ Olivia chưa từng thấy lối biểu cảm đó trên mặt ông quản gia.



Sebastian nhắm mắt và đặt một bàn tay lên ngực. “Mà cô thì chỉ mới lên tám.”



Cậu ta gấp sách lại.



Im lặng. Im lặng như tờ. Olivia nhìn khắp phòng, nhận thấy rằng không ai biết nãy giờ nàng đứng đó cả.



Và rồi...



“Hoan hô!” Huntley là người đầu tiên tán thưởng, vỗ tay nhiệt liệt. Ba cô hầu gái vỗ theo, trong khi vẫn còn sụt sịt. Đến Harry và hoàng tử cũng vỗ, dù khuôn mặt của Harry thể hiện sự thích thú hơn là bất kỳ điều gì khác.



Sebastian mở mắt, và cậu ta là người đầu tiên trông thấy nàng. “Tiểu thư Olivia,” cậu ta mỉm cười. “Cô đứng đó bao lâu rồi vậy?”



“Từ đoạn cô Priscilla van xin bà đừng bỏ cô.”



“Cái bà đó đúng là vô lương tâm,” Huntley nói.



“Bà ta chỉ làm điều cần làm,” hoàng tử phản biện.




Harry lắc đầu. Chẳng lẽ không ai phát hiện ra trước khi điều anh đi thực hiện nhiệm vụ ngớ ngẩn như vậy hay sao? Ấy là lý do tại sao anh cứ phải dịch. Chuyện này khiến anh phát ốm.



“Harry?”



Anh nhìn lên. Olivia đã lẻn ra khỏi phòng khách và đang đi về phía anh, mắt nàng ánh lên vẻ quan tâm dịu dàng.



“Hy vọng là không phải tin xấu,” nàng nói.



Anh lắc đầu. “Chỉ là bất ngờ thôi.” Anh gấp thư lại cho vào túi. Về nhà anh sẽ vứt nó đi.



“Em phải rời khỏi đó,” nàng nói, môi mím lại khiến anh hình dung như nàng đang cố nén cười. Nàng hướng ánh nhìn về phía cửa phòng khách để mở, nơi đó vẳng lại tiếng được tiếng mất của câu chuyện Cô Butteworth.



“Sebastian đọc không hay à?”



“Không phải,” nàng nói giọng bất ngờ. “Anh ấy đọc hay chứ. Vấn đề là chỗ đó. Cuốn sách dở thế mà hồ như không ai nhận ra. Tất cả cứ chăm chú nhìn anh ấy cứ như thể anh ấy là Edmund Kean đang đóng vai Hamlet không bằng. Em không thể cứ ngồi yên như không được.”



“Anh thấy ấn tượng khi em ngồi lại được lâu thế đấy.”



“Còn hoàng tử nữa,” nàng nói thêm, lắc đầu vẻ không tin nổi. “Hoàng tử bị mê hoặc thực sự. Em không thể tin được điều đó. Em không hình dung nổi hoàng tử lại đi thích những chuyện vớ vẩn thế.”



Hoàng tử, Harry nghĩ. Giờ anh thấy nhẹ nhõm rồi. Kể từ nay về sau anh sẽ không phải đối phó với gã này nữa. Anh sẽ không phải đi theo anh ta, anh sẽ không phải nói chuyện với anh ta... Cuộc sống của anh sẽ lại bình thường. Sẽ thú vị.



Ngoại trừ...



Olivia.



Anh quan sát nàng khi nàng rón rén đi về phía cửa lén nhìn vào. Cách nàng di chuyển hơi vụng và có lúc anh còn nghĩ có thể nàng sẽ vấp ngã. Nàng không vụng về, không hoàn toàn như vậy. Nhưng cách nàng di chuyển không ai có thể bắt chước được, và anh thấy mình có thể ngắm nàng hàng giờ, chẳng làm gì, chỉ ngồi nhìn những cử động bình thường nơi đôi tay nàng. Anh có thể ngắm khuôn mặt nàng, chiêm ngưỡng mọi nét cảm xúc, mọi chuyển động của hàng chân mày, của đôi môi nàng.



Nàng đẹp đến độ làm anh thấy rằng mình như tê buốt.



Anh cố không cất lên một câu thơ.



Nàng thốt lên khe khẽ, “Ô!” và ngó vào sâu hơn.



Anh bước lên một bước và thì thầm vào tai nàng, “Sao em nói không thích đọc cuốn sách đó mà.”



Nàng suỵt rồi khẽ đẩy anh ra để anh không đứng sát vào nàng.



“Có chuyện gì đấy?” anh hỏi.



Mắt nàng mở to, và mặt nàng bừng lên vẻ thích thú. “Em họ anh đang diễn cảnh chết chóc. Em trai anh giờ cũng lên bàn rồi.”



“Edward hả?” anh hỏi như không tin vào tai mình.



Nàng gật đầu, lại lén dòm vào lần nữa. “Em không thể nói được ai đang giết ai - Ồ, Edward chết rồi.”



Thật nhanh.



“Nào, đợi đã...” Nàng nghển cổ lên. “Không, cậu ấy chết rồi. Em rất tiếc.” Nàng quay lại. Mỉm cười với anh.



Anh cảm thấy nụ cười ấy khắp mọi chốn.



“Cậu ấy diễn tài ghê,” nàng lẩm bẩm. “Em nghĩ cậu ấy giống em họ của anh.”



Anh muốn hôn nàng lần nữa.



“Ôm chặt lấy ngực,” - nàng ôm lấy ngực mình - “rên rỉ, rồi giật người lên lần cuối, mà cũng chưa chết thật đâu.” Nàng lại cười. “Và giờ thì chết thật rồi.”



Anh phải hôn nàng. Ngay bây giờ.



“Căn phòng gì đằng kia thế?” anh hỏi, chỉ về phía một cánh cửa.



“Phòng làm việc của cha em, sao cơ?”



“Thế còn căn phòng kia?”



“Phòng nhạc. Nhà em không bao giờ dùng đến.”



Anh nắm lấy tay nàng. Giờ họ sẽ dùng căn phòng đó.