Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 16 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Anh đã không nghĩ về việc mình đang làm. Không thể có chuyện anh nghĩ về việc đó được, vì nếu nghĩ anh sẽ không bao giờ làm vậy. Khi nàng chìa tay ra...



Anh cầm lấy.



Chỉ lúc ấy Harry mới nhận ra mình đã làm gì, và có lẽ chỉ tới lúc ấy nàng mới nhận ra mình vừa khởi sự chuyện gì, thế nhưng đã quá muộn.



Anh đưa tay nàng lên môi hôn từng ngón một, ngay lóng cuối cùng nơi nàng sẽ đeo nhẫn. Nhưng hiện giờ nàng chưa đeo nhẫn. Trong một khoảnh khắc Harry mường tượng hình ảnh nàng đeo nhẫn của anh.



Đó là một cảnh báo. Lẽ ra khi nghĩ đến đấy anh nên hoảng sợ mà buông tay nàng, chạy ra khỏi phòng, khỏi ngôi nhà này, khỏi nàng, mãi mãi.



Nhưng anh đã không làm vậy. Môi anh vẫn đặt trên tay nàng, không thể dứt ra được.



Làn da nàng thật ấm và mềm mại.



Và cả run rẩy.



Rồi anh ngước lên nhìn vào mắt nàng. Mắt nàng đang mở to, nhìn chăm chăm vào anh vẻ bối rối... tin tưởng... và có thể nào là... khao khát? Anh không chắc nữa, vì anh biết cả nàng cũng không chắc được điều đó. Nàng không biết thế nào là khát khao, nàng không hiểu sự tra tấn ngọt ngào của nó, cái niềm khao khát được đụng chạm thân thể với một người khác.



Anh thì biết, và anh nhận thấy mình gần như lúc nào cũng biết điều này kể từ khi biết nàng. Đúng là lần đầu tiên gặp gỡ anh đã bị nàng cuốn hút, nhưng điều đó chẳng mang ý nghĩa gì. Lúc đó anh không biết nàng, thậm chí cũng không thích nàng.



Nhưng giờ thì... khác. Anh không chỉ muốn vẻ đẹp của nàng, hay đường cong mềm mại nơi khuôn ngực của nàng, hay hương thơm từ làn da nàng. Anh muốn nàng. Cả con người nàng. Anh muốn bất kỳ điều gì khiến nàng thích đọc báo hơn là tiểu thuyết, và anh muốn cả cái điều không theo lề lối thông thường khiến nàng mở cửa sổ ra đọc anh nghe cuốn tiểu thuyết vớ vẩn qua khoảng không giữa hai nhà.



Anh muốn nét tính cách dí dỏm thông minh của nàng, nét rạng rỡ trên khuôn mặt nàng mỗi khi nàng bắt bẻ được anh chuyện gì đó. Và anh muốn cả cái vẻ ngẩn ra đầy bực bội của nàng khi anh thắng nàng.



Anh muốn ánh lửa bên trong đôi mắt nàng, anh muốn vị ngọt đôi môi nàng, và hơn thế nữa, anh muốn nàng bên dưới anh, siết chặt lấy anh, bên trên anh... mọi tư thế, mọi cách.



Anh nhất định sẽ cưới nàng. Đơn giản vậy thôi.



“Harry?” nàng thì thào, và ánh nhìn của anh đậu xuống môi nàng.



“Anh sẽ hôn em,” anh khẽ nói, không nghĩ ngợi, thậm chí không cân nhắc liệu anh có nên hỏi xin phép nàng không.



Anh rướn người về phía trước, và vào giây cuối cùng trước khi môi anh chạm vào môi nàng, anh cảm thấy lòng mình phơi phới không còn gì vướng bận. Đây là khởi đầu mới của anh



Rồi anh hôn nàng, đụng chạm đầu tiên dịu dàng nhưng cháy bỏng, chỉ là một cái chạm nhẹ. Nhưng thế cũng đủ khiến cho cả người anh nóng ran. Làm cả hai không thở nổi, đúng theo nghĩa đen. Anh thu người lại đủ xa để trông rõ nét mặt nàng. Nàng đang nhìn anh đắm đuối, còn anh như chìm trong đôi mắt biếc xanh ấy.



Nàng khẽ gọi tên anh.



Và chỉ chờ có thế. Anh lại kéo nàng lại gần, lần này bằng tất cả những thôi thúc trong từng tế bào nơi cơ thể anh. Anh hôn nàng ngấu nghiến, không còn thận trọng gì nữa, và trước khi anh biết được điều này, tay anh đã đan cả vào mái tóc nàng, những cây kẹp rơi hết xuống, và tất cả những gì anh có thể nghĩ được là anh muốn nhìn thấy nàng lần nữa với mái tóc xõa tung.



Tóc nàng xõa ra, bồng bềnh. Và không còn gì khác.



Cơ thể anh căng lên vì khao khát, và trong một khoảnh khắc minh mẫn anh nhận thấy rằng nếu anh không đẩy nàng ra ngay, anh sẽ cởi hết y phục của nàng ra và chiếm đoạt nàng mất ngay tại chỗ này - trong phòng khách nhà nàng.



Trong khi cửa đang để mở.



Ôi trời.



Anh đặt tay lên vai nàng, không đẩy nàng lại quá mạnh khi lôi chân mình rời xa nàng.



Hai người không làm gì ngoài việc đắm đuối nhìn nhau một hồi. Tóc nàng rối tung, không còn kiểu dáng gì nữa, vì trông nàng luống cuống một cách thật dễ thương. Nàng đưa một tay lên che miệng, ba ngón giữa chạm vào môi trong sự ngạc nhiên đầy thích thú.



“Anh đã hôn em ư,” nàng thì thào.



Anh gật đầu.



Môi nàng thoáng nở một nụ cười, “Em nghĩ em cũng đã hôn anh.”



Anh lại gật đâu. “Ừ.”



Trông nàng như thể muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng rồi nàng quay về phía cửa. Và tay nàng, mới rồi còn đặt trên má, giờ đưa lên tóc.



“Em muốn sửa lại tóc ư,” anh nói, môi run run thích thú.



Nàng gật đầu. Và lại nữa, trông nàng như thể muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Nàng vén hết mái tóc ra sau gáy, dùng một tay giữ lấy nó như kiểu đuôi ngựa rồi đứng lên.



“Anh sẽ ở đây khi em quay lại chứ?” nàng hỏi.



“Em có muốn thế không?”



Nàng gật đầu.



“Vậy anh sẽ ở đây,” anh nói, dẫu rằng anh cũng vẫn sẽ nói thế nếu nàng trả lời rằng không.




Harry không biết cậu ta đang nói về điều gì.



“Cuốn sách này ấy. Em nghĩ em sẽ nghe lại xem sao. Lâu rồi em không đọc nó.”



“Chú định ngồi đây chờ anh đọc cho chú nghe nữa à?” Harry hỏi giọng hồ nghi.



“Và cho cả Hoàng tử Alexei nữa chứ,” Sebastian nhắc. Cậu ta nhắm mắt lại. “Đừng để ý đến em. Nhắm mắt thế này để dễ mường tượng câu chuyện hơn.”



Harry không hề nghĩ rằng có bất kỳ điều gì có thể mang đến cho anh cảm giác đồng cảm với hoàng tử, nhưng khi hai người đưa mắt nhìn nhau, anh có thể nhận ra cả hai đều có cùng một suy nghĩ là đầu óc Sebastian không được bình thường.



Harry trở lại với cuốn tiếu thuyết, hắng giọng đọc. “Đương nhiên cô đang ở trong căn buồng nhỏ của mình nên thời tiết ngoài kia không ảnh hưởng gì đến cô cả, nhưng cửa sổ cứ kêu lách cách khiến cô không tài nào ngủ được.”



Harry nhìn lên. Hoàng tử đang nghe chăm chú, dù nét mặt anh ta lộ vẻ chán chường. Sebastian thì quá ư thích thú.



Hoặc thích thú hoặc đang buồn ngủ.



“Nằm co ro trên chiếc giường bé xíu, lạnh lẽo, cô không thể không nhớ lại những sự việc đã đưa đẩy cô vào nơi hoang vắng lạnh lẽo này, vào cái đêm trống trải này. Nhưng thưa độc giả thân mến đây chẳng phải là nơi câu chuyện bắt đầu đâu.”



Sebastian bỗng mở mắt. “Mới có trang đầu thôi ư anh?”



Harry cau mày. “Thế chú tưởng là hoàng tử đây và anh tối nào cũng gặp để bí mật đọc cho nhau nghe cuốn sách này à?”



“Đưa cho em,” Sebastian nói, đưa tay giật lấy cuốn sách từ tay Harry. “Anh đọc dở quá.”



Harry quay sang hoàng tử, “Anh đâu có được dạy để làm chuyện này.”



“Ấy là một đêm tối trời gió đưa hây hẩy “ Sebastian bắt đầu, Harry phải thừa nhận rằng cậu ta đọc rất diễn cảm. Đến Vladimir cũng ngóng tai nghe, mà anh ta thì đâu có biết tiếng Anh.



“... Cô Priscilla Butterworth tin chắc rằng mưa có thể đến bất kỳ lúc nào, từng màn mưa trút từ trên cao xuống, choán hết thứ trong tầm của cô.”



Ối trời, nghe cứ như bài thuyết pháp ấy. Sebastian rõ ràng quên mất lý do đến đây để làm gì rồi.



“Từ ‘tầm dùng sai rồi.” Hoàng tử Alexei nói.



Sebastian nhìn lên, mắt cậu ta tỏ vẻ khó chịu. “Sai đâu mà sai.”



Alexei chĩa một ngón tay về phía Harry. “Ngài ta bảo sai.”



“Sai mà,” Harry nhún vai.



“Thế sao mà sai?” Sebastian hỏi.



“Từ đó ngụ ý những gì cô ta trông thấy nằm trong năng lực hay tầm kiểm soát của cô ta.”



“Làm sao anh biết không phải thế?”



“Anh không biết,” Harry thừa nhận, “nhưng cô ta dường như không kiểm soát được bất kỳ điều gì khác cả.” Anh nhìn sang hoàng tử. “Mẹ cô ta bị bọn bồ câu mổ chết.”



“Đó là chuyện phải đến thôi,” Alexei đáp kèm theo một cái gật đầu.



Cả Harry và Sebastian đều sửng sốt nhìn sang anh ta.



“Chuyện đó không hề tình cờ,” Alexei ngập ngừng.



“Có lẽ tôi cần xem lại mong ước đến nước Nga của mình đây,” Sebastian nói.



“Công lý nhanh gọn,” Alexei tuyên bố. “Ấy là cách duy nhất.”



Harry không tin là mình định hỏi, nhưng không hỏi không được. “Bọn bồ câu nhanh gọn?”



Alexei nhún vai, cử chỉ thiếu mau lẹ và thiếu chính xác nhất Harry từng thấy ở anh ta. “Công lý nhanh gọn. Hình phạt đó, không nặng lắm.”



Không ai nói gì mà nhìn chằm chằm vào hoàng tử, rồi Sebastian quay sang Harry hỏi, “Làm sao anh biết về chuyện lũ bồ câu?”



“Olivia kể cho anh. Cô ấy đọc trước rồi.”



Miệng Sebastian mím chặt thể hiện sự không đồng tình. Harry không khỏi ngạc nhiên khi nét mặt cậu em họ thể hiện một xúc cảm lạ lùng. Harry không thể nhớ được lần cuối cùng Sebascian thể hiện thái độ không đồng tình về một điều gì đó là vào khi nào.



“Tôi tiếp tục được chứ?” Sebascian hỏi, giọng đầy thành ý. Hoàng tử gật đầu, và Harry lẩm bẩm, “Ừ, tiếp đi,” và cả hai ngồi yên lắng nghe.



Cả Vladimir cũng vậy.