Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 5 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Chắc phải có cách gì đó buộc tối nay phải kết thúc chứ. Nàng diễn giỏi hơn Winston mà. Nếu cậu ấy có thể giả vờ bị cảm lạnh giỏi như thế, Olivia tin nàng dư sức giả vờ mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đấy.



Bài thơ ca ngợi bệnh truyền nhiễm



Olivia Bevelstoke



Như kinh thánh



Bệnh dịch hạch



Hơn bệnh hủi



Ô, đúng là thế. Ít ra là trong những trường hợp như thế này. Nàng cần bệnh nào đó không chỉ ghê tởm mà còn phải lây lan cực mạnh nữa. Có lịch sử chứng minh. Chẳng phải là bệnh dịch hạch đã tước đi mạng sống của phân nửa số dân u châu vài trăm năm trước đây hay sao? Bệnh hủi đâu thể gây tác hại to lớn đến thế.



Nàng nhanh chóng tính đến chuyện... đưa tay sờ lên cổ lẩm bẩm, “Đây có phải nhọt không nhỉ?”



Hấp dẫn đây. Thực là thế.



Và ngài Harry, đồ phải gió, trông có vẻ dương dương tự đắc lắm, như thể chẳng có nơi nào khác anh ta nên có mặt.



Ngoài nơi này. Hành hạ nàng.



“Nhìn kìa,” anh ta gợi chuyện, “Sebastian đang khiêu vũ cùng cô Smythe-Smith.”



Olivia đưa mắt tìm kiếm khắp phòng, cương quyết không thèm nhìn vào người đàn ông đứng cạnh mình, “Chắc hẳn là cô ấy rất vui.”



Không ai nói thêm gì, rồi Harry hỏi, “Cô đang tìm ai à?”



“Mẹ tôi,” nàng đốp chát. Anh ta chưa nghe nàng nói chắc?



“À.” Anh ta sung sướng im lặng một lúc rồi tiếp, “Bà có giống cô không?”



“Gì cơ?”



“Mẹ cô ấy.”



Olivia trân trân nhìn anh ta. Sao anh ta lại hỏi thế nhỉ? Tại sao anh ta cứ thản nhiên nói chuyện với mình như thế? Chẳng phải anh ta đã nói xong rồi sao?



Anh ta là một thằng cha khó ưa. Điều đó có thể không giải thích được chuyện giấy má hay lửa và cái mũ tức cười, nhưng giải thích được điều này. Chính tại đây, ngay lúc này. Chỉ đơn giản là anh ta thật khó ưa.



Hợm mình.



Phiền phức.



Và còn tệ hơn thế nữa, nàng chắc chắn là vậy, có điều bây giờ nàng rối trí quá chưa nghĩ ra đó là gì. Để có thể suy nghĩ thấu đáo, nàng cần phải có một cái đầu minh mẫn hơn nhiều, nhưng anh ta ở đây làm nàng có cố đến mấy thì đầu óc vẫn cứ mụ mẫm.



“Tôi cũng muốn giúp cô tìm bà,” Harry nói. “Nhưng khổ một nỗi là tôi chưa gặp bà lần nào.”



“Bà hơi giống tôi,” Olivia nói hờ hững. Và rồi, chính nàng cũng không hiểu sao nàng lại nói thêm, “Hay nói đúng hơn là tôi giống mẹ.”



Anh ta mỉm cười khi nghe nàng nói thế, chỉ khẽ mỉm cười thôi, và Olivia có cảm giác lạ lùng chưa từng thấy là lần này anh ta không hề cười nhạo nàng. Anh ta không cố chọc tức nàng. Anh ta chỉ... mỉm cười.



Nàng thấy lúng túng.



Nàng không thể quay đi.



“Tôi luôn đánh giá cao sự chính xác trong việc sử dụng ngôn ngữ,” anh ta nói nhẹ nhàng.



Nàng nhìn anh ta chằm chằm. “Ngài là người rất kỳ quặc.”



Bình thường nàng hẳn sẽ thấy ngượng chín mặt, bởi lẽ đấy không phải là điều nàng có thể nói ra miệng, nhưng lần này anh ta đáng như thế. Và giờ anh ta cười phá lên. Có lẽ cười nàng.



Nàng đưa tay sờ lên cổ. Có thể nếu nàng véo mạnh thì chỗ da sưng lên sẽ trông giống như một cái nhọt.



Những bệnh mình biết giả vờ



Olivia Bevelstoke



Cảm lạnh



Viêm phổi nhẹ



Chứng đau nửa đầu



Trật mắt cá chân



Thứ cuối cùng không hẳn là bệnh nhưng chắc chắn có lúc được việc.



“Ta khiêu vũ chứ, tiểu thư Olivia?”



Như ngay lúc này đây. Chỉ là nàng đã nghĩ ra quá muộn.



“Ngài muốn khiêu vũ,” nàng lặp lại. Không thể tưởng tượng nổi anh ta muốn khiêu vũ, chứ đừng nói chi đến chuyện anh ta có thể nghĩ nàng cũng muốn thế.



“Vâng,” anh nói.



“Với tôi ư?”



Trông anh ta thích thú với vẻ chiếu cố khi nghe nàng hỏi vậy. “Tôi đã định bảo em họ mình khiêu vũ cùng rồi, vì cậu ấy là người duy nhất ở đây tôi quen nhưng như thế sẽ gây náo động mất, cô cũng đồng ý thế phải không?”



“Tôi nghĩ bài hát đã xong rồi,” Olivia nói. Nếu không đúng thế thì cũng sắp xong rồi.



“Thì ta có thể nhảy bản kế tiếp mà.”



“Tôi đâu có nói sẽ nhảy với ngài!” Nàng cắn môi. Giọng nàng nghe hệt một đứa ngốc. Tệ hại nhất là như một đứa ngốc đang dỗi hờn.



“Cô sẽ khiêu vũ chứ,” anh nói giọng tự tin.



Không phải từ khi Winston kể với Neville Berbrooke rằng nàng “vụ lợi”, nàng mới muốn choảng một ai đấy. Nàng hẳn cũng đã làm thế thật nếu nàng nghĩ cách đó có thể giúp nàng giải quyết rắc rối.
“Anh ta phải không?”



Olivia không đáp.



“Ngài Harry đấy,” Mary nói rõ.



“Tớ biết cậu đang nói đến ai rồi mà,” Olivia phát cáu.



Mary nghển cổ lên. “Tớ nghĩ đúng là ngài Harry rồi.”



Olivia biết đúng là thế, chẳng phải đúng là người nãy giờ hai cô nói đến mà đúng là sáng nay nàng chẳng may mắn chút nào.



“Anh ta cưỡi ngựa giỏi ha,” Mary lẩm bẩm ngưỡng mộ.



Olivia quyết định đã đến lúc mình nên sùng đạo và cầu nguyện một chút. Có thể anh ta không trông thấy hai cô. Có thể anh có trông thấy nhưng anh phớt lò. Có thể chỉ nhìn lướt qua...



“Tớ nghĩ anh ta thấy bọn mình rồi,” Mary nói, giọng sung sướng và hớn hở. “Cậu nên vẫy tay đi chứ. Nếu là tớ, tớ đã làm vậy rồi, chỉ tiếc là tớ và anh ta chưa được giới thiệu thôi.”



“Đừng có làm gì khuyến khích anh ta tới đây đấy,” Olivia bật ra.



Mary liền quay sang nàng, “Tớ biết cậu không ưa anh ta rồi.”



Olivia khổ sở nhắm chặt mắt lại. Vậy mà nàng cứ ngỡ sẽ được ngồi bình yên trong không khí tĩnh lặng của công viên. Nàng tự hỏi bao lâu nữa Mary sẽ bị nhiễm bệnh cảm lạnh từ Anne đây.



Rồi nàng tự hỏi liệu mình có thể làm gì để chuyện này xảy đến nhanh hơn.



“Olivia,” Mary rít lên, thúc mạnh vào mạn sườn nàng



Olivia mở mắt. Ngài Harry đang đến gần, rõ ràng là hướng hai người.



“Tớ tự hỏi không biết anh chàng Grey có ở đây không,” Mary nói giọng chứa chan hy vọng. “Cậu biết anh ta có thể sẽ là người thừa kế của ngài Newbury chưa?”



Olivia cố khoác lên mặt nụ cười gượng gạo khi ngài Harry đến gần, rõ ràng không đi cùng người em họ “có thể sẽ là người thừa kế”. Nàng để ý thấy anh cưỡi ngựa rất khéo và con ngựa cũng rất đẹp - một con tuấn mã màu nâu có dấu trắng nơi cổ chân. Anh ta mặc trang phục cưỡi ngựa - cưỡi thực sự chứ không phải cảnh vẻ túc tắc nước kiệu trong công viên. Mái tóc đen tung bay trong gió và hai má ửng đỏ lẽ ra đã khiến anh ta trông có vẻ gần gũi và thân thiện hơn, nhưng Olivia nghĩ với chút khinh bỉ rằng muốn thế thì anh ta cần phải biết mỉm cười.



Ngài Harry Valentine không hề cười. Chắc chắn là không cười với nàng.



“Chào hai tiểu thư,” anh nói, dừng trước mặt hai cô.



“Ngài Harry.” Đó là tất cả những gì Olivia có thể đáp lễ, dù nàng ghét cay ghét đắng phải hé răng ra nói với anh ta.



Mary huých nàng.



“Xin giới thiệu với ngài cô Cadogan,”Olivia nói.



Anh cúi đầu lịch lãm. “Rất vui được làm quen với cô.”



“Chào ngài Harry,” Mary nói, gật đầu chào lại. “Sáng nay thời tiết thật đẹp, phải không?”



“Vâng, đúng thế,” anh ta đáp. “Cô có thấy thế không thưa tiểu thư Olivia?”



“Vâng,” nàng nói qua kẽ răng rồi quay sang Mary, những mong anh ta sẽ nhìn theo mà hướng câu hỏi đến cô bạn.



Nhưng đương nhiên là anh ta không làm thế. “Tôi chưa khi nào thấy cô ở công viên Hyde này đó, tiểu thư Olivia,” anh ta nói.



“Tôi không hay ra ngoài sớm thế này.”



“Vâng,” anh ta nói, “tôi cứ tưởng giờ này ở nhà cô có nhiều việc rất quan trọng cần làm cơ đấy.”



Mary nhìn sang nàng tọc mạch. Bởi câu nói của anh ta thật khó hiểu.



“Có việc cần làm,” anh tiếp, “có người cần theo dõi...”



“Em họ của anh cũng đang cưỡi ngựa chứ?” Olivia vội hỏi.



Anh nhướng mày vẻ châm chọc. “Sebastian hiếm khi xuất hiện trước buổi trưa lắm,” anh đáp.



“Thế anh thì có thói quen dậy sớm hả?”



“Luôn là thế.”



Lại một điều nữa nàng thấy ghét ở anh ta. Olivia không quan tâm đến chuyện dậy sớm hay không, nhưng nàng ghét người nào thấy thích thú với chuyện đó.



Olivia không bình phẩm gì thêm, cố tình kéo dài im lặng để tình huống trở nên kỳ cục. Có lẽ anh ta sẽ nhận ra và bỏ đi. Bất kỳ ai có trí óc bình thường đều hiểu rằng không thể có cuộc nói chuyện giữa hai tiểu thư ngồi trên ghế băng và một quý ông ngồi trên lưng ngựa như thế này. Cô nàng đã bắt đầu căng ra khó chịu vì nãy giờ cứ phải ngước lên như thế.



Nàng đưa tay lên xoa xoa bên cổ, hy vọng anh hiểu ý. Nhưng rồi - vì rõ ràng là mọi người đều chống lại nàng, ngay cả chính bản thân nàng nữa - trí nhớ của nàng bỗng hoạt động không đúng lúc. Nàng nhớ về đám mụn nhọt do nàng tự tưởng tượng ra. Và bệnh dịch. Loại dịch hạch. Và trời ơi, nàng muốn bật cười.



Nhưng nàng không thể cười khi có Mary ngồi ngay sát và ngài Harry đang chõ cái mũi kiêu ngạo của anh ta xuống, vậy nên nàng nhanh chóng ngậm miệng lại. Luồng khí bị chặn lại ở miệng đã bật qua mũi thành âm thanh không mấy hay ho. Và nàng thấy tức cười.



Thế là nàng cười thật.



“Gì thế Olivia?” Mary hỏi.



“Đâu có gì,” nàng nói, xua tay về phía Mary trong khi quay đi, cố che mặt. “Thật đấy.”



Ngài Harry không nói gì, ơn Chúa. Mặc dù có thể chỉ vì anh ta nghĩ nàng bị điên hay sao đó.



Nhưng Mary thì khác, cô bạn không bao giờ biết lúc nào nên đánh trống lảng đi. “Cậu chắc không, Olivia, vì...”



Olivia vẫn nhìn xuống vai mình, vì không hiểu sao nàng biết nàng sẽ bật cười một lần nữa nếu nàng không làm thế. “Chỉ là tớ vừa nghĩ đến một chuyện, thế thôi.”



“Cơ mà...”



Thật lạ là Mary thôi không quấy quả nàng nữa.



Olivia đã có thể nhẹ người đi rồi, nếu không kể đến chuyện có vẻ như rất bất thường khi Mary đột ngột trở nên tế nhị và ý tứ đến như thế. Và kỳ thực Olivia đã đoán đúng, vì Mary quấy quả nàng chẳng phải vì thông cảm cho nàng, mà là bởi...



“Ồ, cậu trông kìa Olivia! Chẳng phải em trai cậu kia sao.”