Chuyện Xảy Ra Ở London

Chương 9 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Hai người không thể ngồi mãi được nơi tường hõm đó, nên Olivia đành đứng dậy sửa sang lại váy xống rồi ngoảnh sang nói với Harry, “Lao qua ô tường thành lần nữa nào, hỡi bạn thân mến[2].”



[2] Câu hiệu triệu binh sĩ của vua Henry V trong vở kịch Henry V của kịch tác giả Shakespeare.



Anh cũng đứng lên, nhìn nàng với vẻ thân tình và trêu chọc. “Tôi tưởng cô không thích đọc sách.”



“Đúng là tôi không thích thật, nhưng lạy Chúa, đó là Henry V. Ngay cả tôi cũng không thể thoát được.” Olivia gần như rùng mình khi nhớ lại cô gia sư thứ tư bởi cô ta nhất quyết buộc nàng phải đọc cho kỳ hết tất cả những cuốn về các vị Henry. Mà không hiểu nổi tại sao lại còn bắt đọc ngược từ cuối lại nữa. “Và tôi đã cố. Tin tôi đi, tôi đã cố.”



“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng cô không phải là một học sinh gương mẫu nhỉ?” anh thắc mắc.



“Tôi làm như thế thì Miranda mới nổi lên được chứ.” Không thực sự đúng như thế, nhưng Olivia không hề bận tâm tới chuyện đó là kết quả của thái độ học tập thiếu nghiêm túc của nàng. Không phải là nàng không thích học, nàng chỉ không thích bị bảo phải học cái gì. Miranda lúc nào cũng chúi mũi vào sách vở thì sung sướng tiếp thu bất kỳ kiến thức nào gia sư truyền đạt. Olivia luôn thấy thích nhất là khoảng thời gian cô gia sư này về và cô khác chưa vào, khi đó nàng và Miranda muốn làm gì thì làm. Thay vì bị buộc phải học thuộc lòng, hai người tha hồ chơi đủ trò. Olivia chưa bao giờ giỏi toán khi không có ai hướng dẫn.



“Tôi đang bắt đầu nghĩ cô bạn Miranda của cô hẳn là một vị thánh,” ngài Harry nói.



“Ô, cũng tuỳ lúc thôi,” Olivia đáp. “Ngài chưa gặp ai cứng đầu như cô ấy đâu.”



“Hơn cả cô nữa à?”



“Hơn nhiều.” Nàng nhìn anh kinh ngạc. Nàng không cứng đầu. Bốc đồng, ừ thì thế, và nhiều lúc có hơi điên rồ, nhưng không cứng đầu. Nàng luôn biết khi nào cần nhường nhịn. Hay chịu thua.



Nàng quay sang nhìn anh chăm chú khi anh vẩn vơ đưa mắt về phía đám đông. Hóa ra anh thú vị thật. Ai mà hình dung được anh lại có óc hài hước đến thế? Hay biết thông cảm với người khác đến thế. Nói chuyện với anh khiến nàng có cảm giác như thể tìm thấy được một người bạn mà nàng đã quen biết từ thuở lọt lòng vậy. Thật ngạc nhiên. Làm bạn với một quý ông - ai mà tưởng tượng được chuyện đó chứ?



Nàng thử hình dung chuyện thừa nhận với Mary hay Anne hay Philomena rằng nàng biết nàng xinh. Không bao giờ nàng làm được chuyện đó. Hẳn họ sẽ xem đó là lối tự phụ tồi tệ nhất.



Với Miranda thì khác. Miranda hiểu. Nhưng Miranda không thường xuyên ở London nữa, và giờ này Olivia bắt đầu nhận thấy việc đó đã để lại một khoảng trống lớn trong cuộc đời nàng.



“Trông vẻ mặt cô nghiêm trọng quá,” Harry nói, và nàng nhận thấy mình đã đắm chìm trong suy nghĩ từ lúc nào, không cả nhận ra anh đã quay sang nhìn nàng. Anh đang nhìn nàng hết sức chăm chú, ánh mắt anh nồng nàn, dồn hết cả vào nàng.



Nàng tự hỏi anh thấy gì ở nàng.



Và nàng tự hỏi liệu hình ảnh mình có tốt đẹp trong mắt anh không.



Và hơn tất cả, nàng tự hỏi tại sao việc hình ảnh nàng tốt đẹp trong mắt anh lại quan trọng đến thế.



“Không có gì,” nàng nói, vì nàng có thể nhận thấy anh đang mong nàng đáp lại.



“Vậy thì tốt.” Anh thôi nhìn nàng, lại đưa ánh mắt về phía đám đông, và giây phút căng thẳng cũng qua. “Vậy giờ ta đi tìm vị hoàng tử của cô chứ nhỉ?”



Nàng liếc sang anh ánh mắt khiêu khích, bụng thở phào vì có cơ hội đưa ý nghĩ trở lại phạm vi an toàn hơn. “Cuối cùng hãy để tôi chiều theo ý ngài mà phản đối rằng anh ta không phải là hoàng tử của tôi được chứ?”



“Tôi sẽ rất biết ơn về điều đó.”



“Hay lắm, anh ta không phải là hoàng tử của tôi,” nàng nghiêm túc lặp lại.



Trông anh có vẻ gần như thất vọng. “Thế thôi à?”



“Vậy ngài mong chờ một câu gì đó đầy kịch tính chắc?”



“Chí ít là vậy,” anh nói nhỏ.



Nàng cười khúc khích rồi bước vào vũ phòng, đưa ánh mắt khắp lượt đám đông. Thật là một buổi tối đẹp khác thường; nàng thật không hiểu sao lúc trước mình không nhận ra điều này. Vũ phòng chật ních người, hệt như bao vũ phòng khác, nhưng không khí có gì đó khác lạ. Do ánh nến chăng? Có lẽ có nhiều nến hơn, hay những cây nến cháy sáng hơn. Nhưng tất cả mọi người đều tắm trong thứ ánh sáng ấm áp ve vuốt đó. Tối nay Olivia nhận thấy người nào cũng đẹp, không trừ một ai.



Thật là một điều dễ thương. Và tất cả họ trông mới phơi phới làm sao.



“Anh ta ở tít trong góc đằng kia kìa,” nàng nghe tiếng Harry từ đằng sau. “Bên phải ấy.”



Giọng anh vọng đến tai nàng thật ấm áp và dịu dàng, lướt qua cơ thể nàng như đem theo bao ve vuốt lạ lùng đến run rẩy. Nàng những muốn ngả người ra phía sau, đắm chìm trong bầu không khí gần cơ thể anh, và rồi...




“Người ta là những ai?” Harry hỏi, xoay người sang Sebastian. “Người ta bảo anh giết vợ sắp cưới đấy.”



Sebastian chớp mắt. “Thế anh đã đính hôn lúc nào đấy?”



“Anh cũng đang muốn biết đây.” Harry bật lại theo đúng nghĩa. “Mà cô ấy không đi lấy cái tên ngớ ngẩn đó đâu.”



“Nghe giọng anh như ghen ấy nhỉ.”



“Vớ vẩn.”



Scbastian cười ra vẻ ta đây biết tỏng rồi. “Em nghĩ lúc nãy em đã trông thấy anh đứng cùng cô ta.”



Harry không thèm phủ nhận chuyện đó. “Nói chuyện xã giao thôi mà. Cô ấy là hàng xóm của anh. Chẳng phải chú luôn bảo anh nên quảng giao hơn là gì?*



“Vậy anh đã giải quyết xong chuyện cô-nàng-theo-dõi-anh-nơi-cửa-sổ-phòng-ngủ rồi à?”



“Chỉ là hiểu lầm thôi.”



“Hừmmmm.”



Harry ngay lập tức cảnh giác. Bất kỳ khi nào Sebastian có vẻ trầm ngâm - trầm ngâm theo kiểu tôi-đang-nghĩ-về-một-kế-hoạch-xấu-xa, chứ không phải theo kiểu tử tế - là lúc cần phải thận trọng.



“Em muốn gặp gã hoàng tử đó,” Sebastian nói.



“Trời.” Harry thấy hết chịu nổi, chỉ còn biết đứng im bên cạnh cậu ta. “Chú định làm gì?”



Sebastian xoa xoa cằm. “Chưa biết. Nhưng em tin chắc là đến lúc cần thì cái đó tự đẻ ra trong đầu em thôi.”



“Thế chú định để chuyện tới đâu hay tới đó sao?”



“Làm thế thường là khá hiệu quả đấy.”



Chẳng thể ngăn nổi cậu ta, Harry biết thế. “Nghe này,” anh rít lên, túm lấy cánh tay người em họ đủ mạnh để cậu ta phải chú ý. Harry không thể nói cho cậu ta biết nhiệm vụ của mình, nhưng Seb sẽ phải biết rằng chuyện này không đơn thuần là chuyện yêu đương nhăng nhít với tiểu thư Olivia như cậu ta tưởng. Nếu không, cậu ta có thể làm hỏng hết mọi chuyện, chỉ đề cập đến bà ngoại Olga cũng đủ chết rồi.



Harry nói thật khẽ. “Tối nay, anh sẽ không nói chuyện với hoàng tử bằng tiếng Nga. Chú cũng thế nhé.” Sebastian nói tiếng Nga chẳng lấy gì làm lưu loát, nhưng chắc chắn cậu ta có thể bập bõm đi hết một câu chuyện.



Harry nhìn cậu ta chăm chăm. “Chú hiểu không?”



Sebastian nhìn vào mắt anh họ, rồi gật đầu - một lần, với vẻ nghiêm trang mà cậu ta hiếm khi để người khác trông thấy. Và rồi, trong nháy mắt, nét nghiêm trang đó biến mất, và cái điệu bộ thiếu nghiêm túc quay trở lại cùng với nụ cười nhếch môi.



Harry lùi lại, yên lặng quan sát. Olivia và hoàng tử đã hoàn thành ba phần tư vòng dạo bước oai nghiêm và giờ đang bước về phía họ. Đám đông dạt ra nhường lối cho hai người, hệt những giọt dầu trên nước bắt đầu loang ra, còn Sebastian đứng yên, chỉ vẩn vơ xoa xoa ngón cái vào những ngón khác trên bàn tay trái.



Cậu ta đang nghĩ cách. Seb luôn làm thế mỗi khi suy nghĩ.



Và rồi, Sebastian lựa thời điểm hành động hoàn hảo đến nỗi không ai không tin đó là một tai nạn. Cậu ta đã chộp lấy một ly sâm banh nữa trên chiếc khay người hầu bê ngang qua, ngửa đầu tu một ngụm và rồi...



Harry không biết cậu ta làm cách nào, nhưng khắp mặt sàn gỗ tung tóe thủy tinh vỡ và sâm banh đổ.



Olivia nhảy lùi ra phía sau; vạt váy của nàng đã bị bẩn.



Hoàng tử giận ra mặt.



Harry không nói lời nào.



Còn Sebastian thì mỉm cười.