Cinderella 12 Giờ

Chương 22 : Đêm thứ hai mươi hai

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Trước đó Giang Nhiễm đã cân nhắc rất nhiều về chuyện nên gửi nhờ Nhị Hoàng đến nhà ai.



Gửi hàng xóm gần nhà đương nhiên là tiện nhất, nhưng người có quan hệ tốt nhất với cô là chị Vương thì trong nhà không nuôi thú cưng, mấy hàng xóm còn lại cũng không tiếp xúc nhiều lắm, thứ nhất là không tiện gửi ở nhà người ta, thứ hai là cũng không biết họ có đối xử tốt với Nhị Hoàng không. Anh Phong thật ra khá thân thiết với Nhị Hoàng, chẳng qua thân phận có hơi thần bí, hôm nay anh lái siêu xe, rửa xe cũng có người phụ trách giúp anh, nhìn thế nào cũng giống cậu ấm nhà giàu.



Mà bạn thân nhất của cô ở thành phố A – Nghiêm Hoan Hoan lại thuê phòng với đồng nghiệp của cô ấy, cũng không tiện để nuôi chó. Cô ấy bảo Giang Nhiễm gửi Nhị Hoàng ở cửa hàng thú cưng, nhưng đã từng có trường hợp cửa hàng thú cưng ngược đãi động vật khiến Giang Nhiễm từ bỏ suy nghĩ này.



Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Hà Chi Viễn thích hợp nhất. Sau khi cô nói chuyện này với Hà Chi Viễn, anh ta không nghĩ ngợi gì đồng ý luôn.



“Anh Hà đúng là một người nhiệt tình.” Giang Nhiễm xoa đầu Nhị Hoàng, nói với nó, “Lúc trước chở chúng ta đến bệnh viện, bây giờ lại giúp chị nuôi em, em phải chung sống hòa bình với anh ấy đấy.”



Phong Kính, “…”



Anh thấy Hà Chi Viễn chỉ nhiệt tình với Giang Nhiễm mà thôi.



“Đúng rồi.” Giang Nhiễm buông Nhị Hoàng ra, đi đến ngồi xuống máy tính. Vừa rồi nhớ đến anh Phong, cô cảm thấy vẫn nên nói với anh ấy một tiếng.



[Người order Đại Kha Kha]: Anh Phong, ngại quá, trễ thế này rồi mà còn làm phiền anh, ngày mai tôi đi đến chỗ bạn tôi, một tuần sau mới về nước, nếu anh muốn mua cái gì, chờ tôi về nước thì liên hệ với tôi nhé. (đáng yêu)



[Người order Đại Kha Kha]: Hoặc có thể chú ý vòng bạn bè của chúng tôi, dự định muốn mua gì cũng có thể. (đáng yêu)



Sau khi gửi xong hai tin nhắn này, Giang Nhiễm đợi một lát, cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Phong Kính. Cô nhìn thời gian bên góc phải màn hình, cười nói: “Chắc là ngủ rồi.”



“Gâu gâu.” Nhị Hoàng ngồi xổm bên chân cô, kêu lên hai tiếng với cô.



“Nhị Hoàng, chúng ta cũng đi ngủ thôi.” Giang Nhiễm tắt máy tính, bỏ vali sang một bên.



Phong Kính ngẩng đầu nhìn máy tính hồi lâu rồi mới nhảy lên bậc cửa sổ.



Sáng sớm hôm sau, anh mơ mơ màng màng tỉnh một lần, đang định trở mình tiếp tục ngủ thì chợt nhớ tới chuyện gì đó, Phong Kính đột nhiên mở mắt.



Anh lấy di động nhìn, bây giờ là 6 giờ 34 phút sáng, tối hôm qua Giang Nhiễm gửi cho anh hai tin nhắn, đang nằm phía trên cùng màn hình.



Cô đã xuất phát chưa nhỉ? Anh ấn mở khung tin nhắn, nhanh chóng trả lời: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi ngủ sớm, bây giờ mới thấy, hiện tại cô xuất phát chưa?”


“Ra là thế.” Hà Chi Viễn suy nghĩ, như lẩm bẩm lại như đang xác thực với Giang Nhiễm, “Vẫn cảm thấy anh ta rất giống một ngôi sao.”



“Phụt khụ khụ.” Giang Nhiễm bị nghẹn sandwich, cô uống một ngụm sữa bò rồi nói với Hà Chi Viễn: “Ai cơ? Phong Kính sao?”



Hà Chi Viễn hơi kinh ngạc nhìn cô: “Em cũng thấy như vậy à?”



Giang Nhiễm cười nói: “Khí chất của anh Phong rất mạnh, hơn nữa lại họ Phong, nhưng minh tinh giống như Phong Kính sao có thể chạy đến tiểu khu để thuê nhà chứ?”



Hà Chi Viễn gật đầu: “Em nói cũng đúng.” Dù sao Thiên Tần quản lý nghệ sĩ khá nghiêm khắc, không có chuyện mặc kệ một minh tinh như Phong Kính làm loạn như thế.



Lúc này, người vẫn không biết Phong Kính dọn đến chỗ nào – người đại diện Tần đang gọi điện thoại cho Phong Kính: “Yêu cầu lần trước của cậu, tôi đã thương lượng với đối phương rồi, bọn họ đồng ý, nhưng cậu phải cố gắng hết sức đảm bảo tiến độ quay phim vào ban ngày.”



Phong Kính tùy ý dựa vào sofa, trả lời: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không kéo chân đoàn phim.”



“Vậy là tốt nhất, bây giờ kịch bản vẫn đang sửa, bộ phim dự định cuối tháng sau hoặc đầu tháng sau nữa bắt đầu quay, thời gian quay của cậu là 90 ngày, có ý kiến gì không?”



“Không có.”



“Được rồi, tôi gửi hợp đồng vào mail cậu rồi, cậu xem đi.”



“Được.” Phong Kính đáp, đột nhiên hỏi, “Giám đốc Tần, tôi có thể nhân dịp nghỉ phép đi chơi một tuần không?”



Tần Phàm nhíu mày: “Cậu muốn đi đâu?”



“Không cần đi đâu xa, chỉ cần đi Nhật Bản là được.”



“Không được.” Tần Phàm thẳng thắn từ chối anh, “Ảnh đế Phong, đừng quên cậu còn đang tiếp nhận trị liệu tâm lý.”



Phong Kính: “…”



Anh bị bắt tiếp nhận đấy chứ.



“Với tình trạng hiện tại của cậu thì ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, hơn nữa tôi cũng sẽ gửi bản thảo vào mail của cậu, tuy vẫn đang sửa bản thảo nhưng bây giờ không sửa gì quá nhiều, cậu cứ xem kĩ kịch bản trước đi rồi nghiền ngẫm nhân vật.”



“… Thôi được rồi.”



Dù sao có đi Nhật Bản anh cũng không chắc sẽ gặp được Giang Nhiễm, vẫn nên nghĩ xem buổi tối làm sao để chung sống với Hà Chi Viễn thôi.