Cinderella 12 Giờ

Chương 31 : Đêm thứ ba mươi mốt

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Dòng chữ trên màn hình khiến tim Giang Nhiễm bắt đầu đập nhanh lên.



Cô lấy mu bàn tay sờ sờ gương mặt hơi nóng của mình, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.



[Người order Đại Kha Kha]: (⊙o⊙)… À, anh Phong, ý anh là sao?



[Phong]: Em cứ coi như là quà Giáng sinh.



[Người order Đại Kha Kha]: Em không tùy tiện nhận quà của người khác.



[Phong]: Anh cũng không tùy tiện tặng quà cho người khác.



Giang Nhiễm: “…”



Có phải cô có thể hiểu sai không?



[Người order Đại Kha Kha]: Trước đó anh đã tặng son và tấm card cho em rồi.



Cô thật sự không có mặt mũi nói đó là dấu môi.



[Phong]: Em cũng nói là trước đó mà, bây giờ anh lại muốn tặng quà cho em.



[Người order Đại Kha Kha]: …



[Người order Đại Kha Kha]: Anh Phong, anh như thế rất dễ khiến em hiểu nhầm.



[Phong]: Nếu anh nói, em không hiểu nhầm thì sao?



Giang Nhiễm có cảm giác trái tim mình sắp ngừng đập, bây giờ cách màn hình mà cô đã khẩn trương như vậy, cô không dám tưởng tượng nếu Phong Kính đứng trước mặt cô thì mình sẽ hoảng sợ đến thế nào.



Phong Kính đợi một lát, thấy cô không gửi tin nhắn lại thì lo lắng mình đã quá gấp gáp.



[Phong]: Em không cần trả lời ngay cho anh, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể cân nhắc đến anh một chút (đáng yêu).







Không phải chứ anh Phong, bình thường đều là anh cân nhắc người khác mà nhỉ?



Giang Nhiễm là một người rất tự mình biết mình, từ nhỏ đến lớn cô luôn luôn không phải là người nổi bật nhất. Nói về thành tích, tuy cô không kém nhưng cũng không phải giỏi nhất, nói về diện mạo, tuy cô xinh đẹp nhưng dù sao vẫn có thể có nhiều người đẹp hơn. Càng không cần phải nói tới giới giải trí như chỗ Phong Kính, nơi nơi đều là nữ minh tinh xinh đẹp.



[Người order Đại Kha Kha]: Anh Phong, anh thích em ở điểm nào…



[Phong]: Em thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, cần cù lao động, dũng cảm, khéo hiểu lòng người.



[Phong]: Nói đơn giản chính là toàn bộ.
[Giang Nhiễm]: …



[Giang Nhiễm]: Rất đẹp _(:3″<)_



[Phong Kính]: Vậy thì tốt rồi Y^_^Y



[Phong Kính]: Anh còn sợ quá sặc sỡ.



[Giang Nhiễm]: Không đâu, hoa văn của bộ quần áo này lẫn lộn nhưng không loạn, hơn nữa thiết kế lại gây xúc động.



[Giang Nhiễm]: Nhưng người bình thường chắc chắn không chịu được.



[Phong Kính]: Ha ha ha, vì thế anh cảm thấy mẫu thiết kế này hoàn toàn do giá trị nhan sắc chống đỡ.



Giang Nhiễm chớp chớp mắt, đây là ảnh đế Phong đang khoe khoang vẻ đẹp của anh với cô sao? Mặc dù đúng là nhìn rất đẹp.



[Phong Kính]: Anh phải lên sâu khấu rồi, lát nữa lại nói chuyện nhé.



[Giang Nhiễm]: (tạm biệt)



[Phong Kính]: …



Hình như cuối cùng anh cũng biết tâm trạng của mẹ mình khi anh gửi biểu tượng cảm xúc mỉm cười cho bà ấy rồi.



Giang Nhiễm thấy Phong Kính gửi một hàng dấu chấm, tâm trạng lại vô cùng tốt. Cô nhất thời có ý xấu, cố tình gửi biểu cảm này qua, thấy phản ứng của Phong Kính thì cô không nhịn được phì cười.



Vậy mà cô lại cảm thấy như đang đùa giỡn Nhị Hoàng. Ha ha ha.



Chẳng bao lâu sau, cô thấy được bức ảnh ở liên hoan phim, trên thảm đỏ rực rỡ, Phong Kính vẫn thu hút được ánh mắt như vậy.



Cảm giác không chân thật kia lại ập đến, mỗi lần sau khi cô nói chuyện phiếm với Phong Kính thì đều sẽ cảm thấy quan hệ được kéo lại gần, anh chỉ là một người có cuộc sống bình thường bên cạnh cô. Nhưng chớp mắt, trên TV, ở trong bài viết mới, dưới ngòi bút của truyền thông, anh lại biến hóa nhanh chóng, trở thành ngôi sao nổi tiếng xa vời không thể với tới.



Giống như mặc kệ trước đó bọn họ có quan hệ gần gũi đi nữa, cũng không thể đủ để bù vào khoảng cách trong giờ khắc này.



Nếu anh Phong vẫn luôn là anh Phong kia thì thật tốt.



Giang Nhiễm lắc đầu, cô không thể nghĩ như vậy, anh Phong chính là Phong Kính, vấn đề của bản thân cô chỉ có thể tự cô vượt qua.



Phong Kính ở Nhật Bản ngày thứ ba thì Nhật Bản gặp phải siêu bão hiếm có. Gần như tất cả người trong vòng bạn bè ở Nhật Bản của Giang Nhiễm đều đồng loạt chia sẻ tin tức về bão.



[Triệu Kha]: Đây là cơn bão lớn nhất kể từ khi tớ đến Nhật Bản! Buổi sáng bạn của tớ đi học đã bị bao vây trong tàu điện ngầm, bây giờ vẫn chưa ra ngoài! Mưa ngập luôn cả cầu, trong nhà ga ngầm toàn là nước! Đột nhiên tớ cảm thấy hôm nay không đến trường đi học thật sáng suốt… Cảm ơn trò chơi đã cứu tớ!



Giang Nhiễm: “…”



Cô cạn lời một lát, chợt vội vàng mở khung chat với Phong Kính ra, gửi tin nhắn cho anh.



[Giang Nhiễm]: Nhật Bản có bão, anh không sao chứ??