Cinderella 12 Giờ
Chương 32 : Đêm thứ ba mươi hai
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính mất liên lạc.
Giang Nhiễm gửi tin nhắn cho anh mãi vẫn không nhận được tin trả lời, tuy rằng cố gắng nhắc nhở mình có lẽ anh đang làm việc, nhưng đợi nửa tiếng thì cô đã chịu đựng đến cực hạn.
Cô lên Weibo của mình, vào trang chủ của Phong Kính xem một lượt, cập nhật gần nhất là ngày anh vừa tới Nhật Bản. Dưới bình luận cũng có rất nhiều fan hỏi tình huống an toàn của anh, không nhận được tin tức về anh, tất cả mọi người đều rất sốt ruột.
Lại nửa tiếng trôi qua, một bài đăng Weibo của Mạnh Hành Xuyên đã trực tiếp khiến cảm xúc của fan bùng nổ.
[Mạnh Hành Xuyên V]: Mãi không gọi được vào di động của lão Phong, trợ lý của cậu ấy không nghe máy, người đại diện của cậu ấy cũng không nghe máy (che mặt) người nhà cậu ấy đều gọi điện thoại đến chỗ tôi, tôi có thể làm gì bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng mà (che mặt) lão Phong, cậu mau trở lại, một mình tôi không chịu đựng được (che mặt).
Trợ lý Mạnh Hành Xuyên vừa nhìn thấy đứa ngốc nhà mình đăng bài Weibo kiểu này thì liền cảm thấy xong đời rồi, nhưng người đại diện của đứa ngốc này cũng chính là người đại diện của Phong Kính, hai người cùng mất liên lạc ở Nhật Bản, bây giờ quả thật không ai có thể quản lý anh ta! Cứ chậm trễ như vậy, Weibo của Mạnh Hành Xuyên bị khủng bố.
“Mạnh Mạnh, Cinderella của chúng ta vẫn không có tin tức gì sao? QAQ”
“Fan ở Nhật Bản có thể tổ chức đi tìm không?”
“Đừng bình luận lung tung nữa được không? Bây giờ Nhật Bản có siêu bão, đi ra ngoài tìm gì mà tìm! Fan đừng gây thêm phiền phức nữa, ngoan ngoãn ở nhà đợi đi, tin tưởng Phong tổng của chúng ta sẽ không có việc gì!”
“Hội bạn Nhật Bản vừa gọi điện đến cục cảnh sát hỏi, họ nói là không có tin tức của Phong Kính, không có tin gì chính là tin tức tốt!”
“Cầu phúc cầu phúc cầu phúc cầu phúc (cầu nguyện).”
Giang Nhiễm nhìn fan này fan kia bình luận, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột, ngay cả người nhà Phong Kính cũng không có tin tức của anh, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi.
“Phong Kính mất liên lạc ở Nhật Bản” trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi nhanh chóng leo lên đứng đầu hot search, sau khi giải trí Thiên Tần phát hiện, đầu tiên cho người hạ hot search, lại gọi “Chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn” Mạnh Hành Xuyên vào văn phòng để dạy dỗ một trận.
“Tình huống bây giờ cũng không rõ ràng, cậu đăng Weibo vớ vẩn gì đấy? Còn ngại chưa đủ loạn hả?” Vì Tần Phàm đã đi cùng Phong Kính đến Nhật Bản, lúc này boss đứng đầu Thiên Tần trực tiếp gặp mặt Mạnh Hành Xuyên.
“…” Mạnh Hành Xuyên rất tủi thân, “Cũng do tôi lo lắng cho Phong Kính mà!”
“Cậu lo lắng trong lòng là được, không cần đăng Weibo nói cho mọi người đâu!”
Mạnh Hành Xuyên: “…”
“Ngô tổng, Ngô tổng! Tần Phàm gọi điện thoại về!”
Mọi người trong văn phòng đồng loạt chấn động, Ngô tổng nhận điện thoại trong tay thư ký, vội hỏi: “Các cậu xảy ra chuyện gì? Tình huống bây giờ thế nào?”
“Tôi đã biết Cinderella của chúng ta sẽ gặp dữ hóa lành QWQ dù sao chúng ta cũng hiểu ma pháp QAQ.”
Giang Nhiễm vẫn luôn theo dõi Weibo Phong Kính, rất nhanh cũng nhìn thấy bài viết này, cô like bài viết của Phong Kính, sau đó xuống nhà gửi đồ cho anh.
Sau khi bão qua đi, Tần Phàm đặt chuyến bay sớm nhất về nước. Phong Kính ra khỏi sân bay thì ngồi thẳng lên xe đã chờ sẵn bên ngoài về chỗ ở.
Trong nước, mặt trời trên cao rọi xuống, thời tiết này khiến tâm trạng của anh cũng trở nên sáng sủa hơn, nhìn hoa cỏ trong tiểu khu cũng thấy đẹp đẽ đáng yêu hơn so với bình thường.
Michelle chạy xe đến trước biệt thự, Phong Kính bước xuống xe. Trước mỗi căn nhà kiểu tây ở đây đều có một thùng thư dùng để nhận thư và một cái để chuyển thư, mỗi ngày sẽ có người phụ trách gửi đi. Trong lòng Phong Kính nghĩ đến thứ mà Giang Nhiễm nói, vừa đến cửa đã không chờ nổi xuống xe kiểm tra xem.
Quả thật có đồ mới gửi tới, chẳng qua là một bức thư. Phong Kính không ngờ Giang Nhiễm lại viết thư cho anh, có phần nghi ngờ vừa hơi tò mò cầm bức thư vào nhà.
Vừa đến phòng ngủ, anh đã mở bức thư ra, lôi tờ giấy được gấp chỉnh tề ở bên trong ra.
Gửi anh Phong Kính:
Khi viết cái tên này thì chính em cũng hơi kinh ngạc, từ trước tới nay, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ viết thư cho người nổi tiếng. Đây cũng là một trải nghiệm vô cùng thú vị đấy chứ. ^_^
Em viết bức thư này, chủ yếu muốn chia sẻ một chút tâm trạng dạo gần đây với anh Phong, có lẽ sẽ có phần dài dòng, nhưng hi vọng anh có thể kiên nhẫn đọc hết.
Gần đây, không rõ tại sao em luôn nghĩ đến chuyện của anh Phong. Có lúc em đang phiên dịch từ ngữ khó hiểu nào đó của thầy Kitano Ken, khuôn mặt anh Phong chợt hiện ra, cũng có thể là lúc em đang thảo luận với bạn bè buổi tối ăn lẩu ở nhà ai, lại bỗng nhiên nhớ tới anh Phong, cho dù em thu hoạch rau củ, em cũng sẽ nhớ đến việc chia một ít những thứ đó cho anh Phong, chắc chắn sẽ ăn rất ngon.
Chuyện như thế vẫn thường xuyên xảy ra.
Em chưa từng yêu ai, không biết cảm giác khi yêu là gì, nhưng em không phải một người chậm hiểu, em nghĩ tâm trạng hiện giờ của mình chính là tâm trạng khi thích một người đúng không?
Thì ra cảm giác thích một người chính là như thế.
Lúc nghe thấy anh Phong mất liên lạc ở Nhật Bản, em thật sự vô cùng lo lắng, lúc ấy em đã nghĩ, nếu cứ như vậy sẽ không còn được gặp lại anh Phong thì em nên làm gì bây giờ đây?
Có lẽ em sẽ khóc.
Trước đó anh Phong vẫn luôn đeo khẩu trang, chúng ta chưa từng ăn cơm với nhau, đúng vậy, ngay cả ăn cơm chúng ta cũng chưa từng. Mấy ngày nữa, em sẽ lại thu hoạch rau, lần này có củ cải, đậu cô-ve, ớt xanh và súp lơ, chờ lúc anh về, đúng lúc có thể ăn rồi. Ừm, cũng không biết anh có thích ăn không?
Không biết anh Phong có bằng lòng tới nhà em ăn cơm không? Chờ câu trả lời của anh. ^_^
Giang Nhiễm.
Ngày 27 tháng 10.