Cinderella 12 Giờ
Chương 49 : Đêm thứ bốn mươi chín
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Giang Nhiễm để chú Chu đưa mình đến cổng tiểu khu thì xuống xe, cô cởi áo khoác trên người xuống rồi lên tiếng cảm ơn chú Chu.
“Nhị Hoàng, đi thôi.”
“Gâu.”
Chú Chu nhìn một người một chó đi xa rồi mới lái xe rời đi.
“Cô Giang!” Bảo vệ thấy Giang Nhiễm thì lập tức gọi cô lại, “Vừa nãy có bạn cô đến đây tìm cô, để áo và túi của cô ở chỗ chúng tôi.”
Giang Nhiễm hơi sửng sốt, cô vội vàng rời khỏi hôn lễ, ngay cả túi cũng không cầm theo, chìa khóa còn ở trong túi…
“Cảm ơn ạ.” Cô khoác áo lông màu trắng lên người, lấy túi từ tay bảo vệ. Chắc là Nghiêm Hoan Hoan đưa tới đây cho cô.
Sau khi mở cửa phòng ra, Giang Nhiễm liền nhìn thấy một cái ghế nhỏ đằng sau cánh cửa. Cô chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu được Nhị Hoàng ra ngoài kiểu gì: “Nhị Hoàng, em thật sự càng ngày càng lợi hại.”
“Gâu gâu.” Phong Kính ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.
Giang Nhiễm để cái ghế lại chỗ cũ, sạc pin cho điện thoại. Mới vừa khởi động máy, di động đã rung lên không ngừng. Giang Nhiễm hơi đau đầu, cô mặc kệ nó, về phòng ngủ cởi lễ phục trên người ra. Phong Kính đi theo phía sau cô bị bất ngờ, đỏ mặt ngoảnh sang chỗ khác.
Giang Nhiễm thay quần áo xong, cuối cùng di động cũng ngừng rung. Cô nhìn màn hình điện thoại chưa vào điện, còn có… hơn trăm tin nhắn WeChat.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Giang Nhiễm, cậu chạy đi đâu đấy? Không cầm áo và túi luôn hả?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Sao tớ gọi cho cậu mà không nghe máy?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Tớ để đồ ở chỗ bảo vệ nhà cậu nhé.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Mẹ kiếp Giang Nhiễm! Hình như tớ thấy cậu trên Weibo! Mau nói cho tớ biết đó không phải là cậu!
[Nghiêm Hoan Hoan]: Trên Weibo lại nói cậu là bạn gái Phong Kính, tức giận. (mỉm cười)
Giang Nhiễm thở dài, gọi điện thoại cho Nghiêm Hoan Hoan.
Gần như Nghiêm Hoan Hoan lập tức nghe máy: “Cậu còn biết gọi điện thoại lại à?”
“Xin lỗi cậu…” Giang Nhiễm ngồi luôn xuống mặt đất, “Trước đó ở bệnh viện nên tắt máy, sau đó di dộng hết pin.”
“…” Nghiêm Hoan Hoan im lặng một lát rồi mới nói, “Đúng là cậu ở bệnh viện thật!”
Trên Weibo lan truyền rộng rãi hai bức ảnh “bạn gái của Phong Kính”, một bức chỉ có bóng lưng, bức còn lại để lộ gần nửa gương mặt, thật ra không nhìn rõ lắm, nhưng cô ấy và Giang Nhiễm lớn lên với nhau từ nhỏ, Giang Nhiễm chỉ lộ đầu ngón tay thôi có lẽ cô ấy cũng nhận ra, huống chi trên người Giang Nhiễm còn mặc lễ phục phù dâu.
Ngày thường Phong Kính cũng tiếp xúc với những người này sao?
Cô từng xem video anh phỏng vấn, trên màn hình Phong Kính đối mặt với vô số microphone và camera mà vẫn có thể đối đáp tự nhiên, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, nhưng khi bản thân thật sự gặp phải tình huống này mới phát hiện không hề nhẹ nhàng như vậy.
“Gâu gâu gâu!”
Đột nhiên có một con chó núi Đài Loan như nổi điên lao tới đây, sủa loạn lên với phóng viên. Nó chắn trước người Giang Nhiễm, nhe răng trợn mắt, giống như ai dám tiến lên một bước, nó sẽ cắn người đó.
Phóng viên bị khí thế của anh dọa sợ tới mức lùi một bước, nhưng lại nhanh chóng giơ camera lên chụp tiếp.
“Đây là chó mà cô Giang và Phong Kính cùng nuôi sao?”
“Xin hỏi hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
Phong Kính quá hiểu những phóng viên này, để lấy được tin tức bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì, sao có thể sợ một con chó được? Anh rất hận không thể lao lên cắn bọn họ một phát, nhưng anh cũng hiểu rõ, nếu anh cắn một phát, bọn họ lại có thể viết phóng đại lên.
“Ngại quá, nhường đường một chút!” Một người đàn ông đẩy phóng viên ra, ôm vai Giang Nhiễm đưa cô vào trong tòa nhà. Phóng viên còn muốn đuổi theo vào bên trong thì đã bị bảo vệ mà người đàn ông kéo đến cản lại.
Giang Nhiễm bị ôm vào thang máy, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông này là Hà Chi Viễn đã lâu không gặp.
“Gâu gâu gâu!” Phong Kính không có thiện ý sủa về phía anh ta. Hà Chi Viễn thu tay lại, mỉm cười với Giang Nhiễm: “Ngại quá.”
Giang Nhiễm lắc đầu hỏi anh ta: “Sao anh lại tới đây?”
Hà Chi Viễn nói: “Ngày hôm qua anh thấy tin tức trên mạng nên rất lo lắng cho em, gửi tin nhắn cho em, em cũng không trả lời, hôm nay tới thẳng đây xem thử, may mà anh tới, nếu không những phóng viên đó còn không ăn tươi nuốt sống em sao?”
Giang Nhiễm hơi cụp mắt, nói với anh ta: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé.”
“Em luôn khách khí với anh như vậy.” Hà Chi Viễn bất đắc dĩ mỉm cười. Thang máy dừng ở tầng 7, Hà Chi Viễn cùng Giang Nhiễm vào nhà. Phong Kính ngồi xổm bên cạnh Giang Nhiễm, đôi mắt chó nhìn anh ta chằm chằm.
Nhận ra thái độ thù địch của nó, Hà Chi Viễn tính tình tốt cũng chỉ đành cười: “Em có ổn không?”
Lời này đương nhiên là hỏi Giang Nhiễm, Giang Nhiễm “ừm” một tiếng, không nói gì nữa. Hà Chi Viễn nhìn canh trong tay cô rồi cất tiếng hỏi: “Em chuẩn bị đến bệnh viện à? Phong Kính sao rồi?”
“Vẫn còn khá ổn.”
“Thật sự không ngờ anh ta lại là Phong Kính.” Hà Chi Viễn nói xong cũng im lặng một lát, “Đợi lát nữa những phóng viên đó rời đi, anh đưa em tới bệnh viện nhé.”
“Không cần đâu, tự em đi được.” Thật sự Giang Nhiễm không muốn làm phiền Hà Chi Viễn, dù sao trước đây cô cũng từng từ chối lời tỏ tình của anh ta.
Hà Chi Viễn biết cô để ý cái gì nên chủ động an ủi: “Em không cần ngại đâu, cho dù không thể thành người yêu thì vẫn có thể là bạn bè mà, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết một thời gian, chẳng lẽ muốn cả đời không qua lại với nhau sao?”
Giang Nhiễm không nói gì, Hà Chi Viễn nhận ra tâm trạng cô không tốt, lại nói một chút chuyện xấu hổ của mình, muốn xoa dịu tâm trạng của cô: “Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên anh bị một cô gái từ chối, đã thành thói quen rồi. Lúc học đại học anh thích một bạn nữ cùng lớp, rất vất vả mới thêm được WeChat của cô ấy, lại không biết nói chuyện gì với cô ấy. Vì lúc đó cô ấy chuẩn bị thi tiếng anh cấp sáu nên anh đã gửi rất nhiều tài liệu học tập tiếng anh cho cô ấy, sau đó… cô ấy và một người bạn học khác cùng lớp bọn anh hẹn hò.”
Cuối cùng Giang Nhiễm cũng bật cười, Phong Kính nhìn Hà Chi Viễn, nghĩ thầm, người anh em à, việc này đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người đấy.