Cinderella 12 Giờ

Chương 51 : Đêm thứ năm mươi mốt

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Lời Phong Nhã nói vượt ra ngoài dự đoán của Giang Nhiễm, người nhà họ Phong thật sự đều rất tốt. Cô ngẩng đầu mỉm cười với Phong Nhã: "Chị cứ giữ lại người đàn ông tốt cho mình, em tin Phong Kính chắc chắn sẽ tỉnh lại."



"Ừ." Phong Nhã cũng nở nụ cười, cô ấy đặt đồ ăn nhẹ lên trên bàn Giang Nhiễm, xua tay với cô, "Vậy không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, em ăn chút gì đi, còn đĩa ngày mai để dì đến lấy là được."



"Vâng ạ."



Giang Nhiễm nhìn cô ấy chống nạng đi ra ngoài, không muốn để bọn họ lo lắng thêm nữa nên đành ăn vài thứ. Ban đêm, lời bác sĩ Quý nói không ngừng vang lên trong đầu cô, cô không sao ngủ được.



"Gâu gâu." Phong Kính nhảy lên giường, nằm bên cạnh Giang Nhiễm. Từ sau khi Giang Nhiễm từ bệnh viện về thì vẫn không vui, anh rất lo lắng cho cô. Giang Nhiễm vươn tay ra khỏi chăn xoa nó: "Nhị Hoàng, nếu Phong Kính thật sự không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"



"Gâu." Sẽ không. Anh liếm cô.



Cảm nhận được sự an ủi từ Nhị Hoàng, Giang Nhiễm mỉm cười: "Ừm. Đi ngủ sớm thôi, không chừng ngày mai sẽ có tin tức tốt đấy nhỉ?"



"Gâu." Phong Kính vẫy đuôi rồi ngủ bên cạnh cô.



Ngày hôm sau, Giang Nhiễm bị tiếng chó sủa đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, lẩm bẩm một tiếng: "Nhị Hoàng?"



Tiếng chó sủa vẫn vang lên liên tục nhưng lại có xu hướng càng thêm thảm thiết, Giang Nhiễm hết hồn.



"Nhị Hoàng?" Cô ngồi dậy nhìn quanh phòng. Tối hôm qua Nhị Hoàng còn ngủ bên cạnh cô, không biết đã rời đi từ lúc nào, cô mặc thêm áo ngoài, đi đôi dép nhung ra ngoài.



Trên hành lang, dì giúp việc nhà họ Phong đang vật lộn với "Nhị Hoàng", Giang Nhiễm sửng sốt, bước nhanh về phía trước hỏi: "Sao thế ạ?"



"Gâu gâu!" Thấy Giang Nhiễm lại đây, Phong Kính dùng sức tránh khỏi tay dì giúp việc, chạy tới bên cạnh cô.



Bây giờ đang là mùa đông nhưng nhà họ Phong có máy sưởi đầy đủ, vừa rồi vật lộn với chó lâu như vậy, đầu dì giúp việc đã ra đầy mồ hôi. Dì giúp việc lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nói với Giang Nhiễm: "Bà chủ bảo tôi tắm rửa cho nó, nhưng nó sống chết không cho tôi chạm vào."



"Gâu!" Phong Kính không vui sủa lên một tiếng, đương nhiên anh không cho dì giúp việc chạm vào rồi, cho dù hiện tại biến thành chó thì anh cũng không để cho bất cứ người phụ nữ nào chạm vào được! Huống chi là chuyện riêng tư như tắm rửa nữa chứ!



Giang Nhiễm ngồi xổm xuống vuốt ve Nhị Hoàng, an ủi nó, cuối cùng nó cũng ngừng sủa. Quả thật Nhị Hoàng cũng nên tắm rửa, với lại nhà họ Phong sạch sẽ như vậy, nếu bị nó làm bẩn thì không tốt.



"Để cháu tắm giúp nó, có lẽ Nhị Hoàng xấu hổ đấy ạ."



"..." Nó xấu hổ lúc nào chứ, rõ ràng là dáng vẻ sợ bà cưỡng ép nó, "Vậy được, đồ để sẵn ở bên trong, tôi đi làm việc khác đây."


Cô cẩn thận đặt bút máy lại chỗ cũ, chợt phát hiện ngăn kéo bàn học hơi mở ra. Trong ngăn kéo là một tờ giấy... hơi giống bức thư mà cô gửi Phong Kính lúc ấy.



Cô mở ngăn kéo ra, quả nhiên là bức thư cô gửi cho Phong Kính, không ngờ anh lại cất giữ trong ngăn kéo. Bên cạnh lá thư này còn có một lá thư khác, trên đó có một hàng chữ xinh xắn bằng bút máy: Thư trả lời gửi Giang Nhiễm.



Giang Nhiễm khẽ sửng sốt, Phong Kính viết cho cô sao?



Bức thư không dán lại, cô lấy giấy viết thư màu trắng bên trong, mở nó ra xem.



Gửi Giang Nhiễm:



Thấy chữ như thấy mặt.



Ừm... Cách thức này không sai chứ? Thật sự thì đây là lần đầu tiên anh chính thức viết thư cho người khác như thế này, khi nhận được thư của em, anh vô cùng bất ngờ, anh cho rằng trong thời đại bùng nổ thông tin như bây giờ sẽ không có người nào lựa chọn cách truyền tin truyền thống như vậy nữa. Nhưng chắc chắn không có cách nào trịnh trọng hơn viết thư, anh tự hỏi rất lâu, cảm thấy cũng chỉ có viết thư trả lời cho em mới có thể đủ để đáp lại tình cảm của em.



Hơi xấu hổ chút, từ nhỏ đến lớn, điều anh không am hiểu nhất chính là viết văn, nếu không cần phải viết văn thì ngữ văn của anh có thể đạt điểm tối đa rồi. Nhưng cô Giang không giống với anh, chắc từ nhỏ em cũng có khả năng đặc biệt về viết văn đúng không, cho nên lớn lên mới làm công việc liên quan đến văn học nhỉ? Em phiên dịch tác phẩm văn học nước ngoài, nghĩ cũng đã biết tài năng văn chương rất nổi bật, hy vọng bức thư vụng về này của anh sẽ không khiến em chê cười.



Viết tới đây anh lại chợt nhớ tới, mặc dù từ nhỏ anh không giỏi viết văn nhưng anh vẫn thích đọc sách, lần đầu tiên nhìn thấy một hàng sách được cô Giang phiên dịch trong nhà em, anh mới nhận ra, anh từng có vinh hạnh đọc một tác phẩm do em dịch, cái này có được tính là một loại duyên phận không nhỉ?



À, hình như có hơi lạc đề mất rồi, trước đây giáo viên ngữ văn luôn nói với anh, viết văn cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, nghĩ đến đâu thì viết đến đấy.



Chúng ta trở lại chuyện chính nhé.



Bức thư này anh cũng muốn chia sẻ với em một chút tâm tình của anh.



Lần đầu tiên nhìn thấy cô Giang, anh đã cảm thấy em là một cô gái vô cùng dịu dàng, cho dù đối mặt với bộ dạng đeo khẩu trang và đội mũ vô cùng khả nghi của anh cũng có thể mỉm cười nhiệt tình. Anh biết hàng xóm vẫn luôn có những lời đồn đại liên quan đến anh, thật may cô Giang không vì những lời bàn tán đó mà xa lánh anh.



Sau đó chúng ta lại phát triển trở thành người yêu, với anh mà nói điều này giống như một giấc mơ tuyệt đẹp. Lúc tỏ tình với em, trong lòng anh cực kỳ lo lắng, thấp thỏm không yên, anh không biết nếu em từ chối thì anh nên làm gì bây giờ.



Cũng may em không làm vậy, còn dùng cách trịnh trọng như vậy để đáp lại tình cảm của anh.



Những lúc bên em đều cực kỳ tự nhiên, cũng vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc công việc của anh khá bận, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, nhưng em lại chưa từng oán giận anh về chuyện này. Có đôi khi anh nghĩ, đời trước anh đã tích được đức gì mà đời này mới có thể có được người bạn gái như em?



Mặc dù thời gian hẹn hò với em chưa dài nhưng anh thường xuyên tưởng tượng cuộc sống của hai chúng ta sau này. Anh biết em thích trồng rau, nhà anh có một mảnh vườn rộng 50 mét vuông, bình thường anh không có thời gian để chăm nom, đúng lúc em có thể dùng để trồng những loại rau củ mà em thích: cà chua, ớt xanh, sen trắng, mướp đắng, cà tím... Em có thể trồng hết tất cả những loại đấy, cũng có thể tự tay thu hoạch.



Sân thượng lớn ở tầng trên cũng có thể làm một vườn hoa nhỏ, đặt mấy cái ghế dựa, mấy bồn hoa, còn có một cái xích đu. Em có thể ngồi trên xích đu đọc sách, Nhị Hoàng chơi đùa xung quanh, mà anh thì ở bên cạnh ngắm em.



Trưởng bối nhà chúng ta thường nói, một ngày nào đó tình yêu trở thành cuộc sống, cuối cùng người yêu cũng sẽ trở thành người thân.



Không biết anh có vinh hạnh trở thành người thân của em không?