Cinderella 12 Giờ

Chương 53 : Đêm thứ năm mươi ba

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Cử động của Phong Kính rất nhỏ, Giang Nhiễm cũng không dám chắc có phải do mình nhìn nhầm hay không. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Kính, vội vàng gọi anh một tiếng: “Phong Kính?”



Giống như đáp lại cô, lông mi Phong Kính lại nhẹ nhàng rung lên, lần này Giang Nhiễm nhìn thấy vô cùng rõ ràng.



Đôi mắt cô lập tức sáng lên, xoay người hỏi mẹ con Lâm Lâm như chứng thực: “Vừa rồi mắt anh ấy động đậy, hai người có nhìn thấy không?”



“Hình như có động đậy thật đấy.” Mẹ Lâm Lâm nói.



“Để tôi đi gọi bác sĩ!” Giang Nhiễm vừa nói vừa đồng thời ấn nút gọi người. Bác sĩ và y tá nhanh chóng tới đây, Giang Nhiễm miêu tả lại phản ứng vừa rồi của Phong Kính cho bọn họ, bác sĩ Quý bảo bọn họ chờ ngoài phòng bệnh.



Mỗi giây mỗi phút ở ngoài phòng bệnh đều vô cùng khó khăn, Giang Nhiễm không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Phong Kính nhất định phải tỉnh lại.



Cửa phòng bệnh mở ra, Giang Nhiễm là người đầu tiên bước lên: “Bác sĩ Quý, sao rồi ạ? Anh ấy tỉnh chưa?”



Bác sĩ Quý: “Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, ý thức cũng rất rõ ràng nhưng sức khỏe của anh ấy vẫn còn quá yếu, tỉnh táo một lát thì đã ngủ tiếp rồi. Mọi người không cần lo lắng, nếu đã tỉnh lại thì không có vấn đề gì đáng ngại nữa.”



“Vâng, cảm ơn bác sĩ Quý!” Giang Nhiễm kích động cảm ơn bác sĩ rồi báo chuyện này cho mẹ Phong.



Mẹ Phong vẫn đang ở trong vườn hoa, bà nhìn chú chó nhỏ đang ngủ dưới ánh mặt trời, nói với Giang Nhiễm ở đầu dây bên kia: “Bác biết rồi, bây giờ bác sẽ tới bệnh viện ngay.”



Phong Kính tỉnh lại là một chuyện lớn, ngay cả Phong Nhã cũng không màng cái chân chưa khỏi hẳn mà theo mẹ Phong đến bệnh viện. Bác sĩ Quý nói sức khỏe của Phong Kính vẫn còn rất yếu nên bọn họ cũng không báo với những người khác, chỉ ở bệnh viện chờ Phong Kính tỉnh lại lần nữa.



Bác sĩ Quý nói chắc buổi chiều anh sẽ tỉnh.



Mấy ngày nay Giang Nhiễm vẫn luôn ở trong bệnh viện, mẹ Phong bảo cô về nghỉ ngơi trước, bà và mọi người sẽ ở đây. Nhận ra vẻ không tình nguyện của cô, mẹ Phong khuyên nhủ: “Cháu nhìn cháu đi, dạo này chịu đựng đến mức mắt có quầng thâm rồi kìa, về tắm rửa, đắp mặt nạ, thay quần áo rồi lại tới đây.”




Thừa dịp cô nói chuyện với bác sĩ, Tần Phàm một mình đi vào phòng bệnh, thương lượng với Phong Kính: “Khoảng thời gian cậu nằm viện, phóng viên đã chụp được ảnh Giang Nhiễm, nói cô ấy là bạn gái cậu, cậu định xử lý thế nào?”



Nếu là một diễn viên nhỏ mới vào nghề thì bọn họ sẽ quản lý khá nghiêm khắc về vấn đề hẹn hò, nhưng đạt đến mức như Phong Kính thì thông thường đều cho phép anh yêu đương tự do nhưng không thể tùy tiện công bố. Nếu không phải muốn kết hôn, bây giờ công bố sau đó lại chia tay thì không có lợi gì cả, thậm chí còn đánh mất cảm tình của fan.



Phong Kính cũng bực bội về chuyện này: “Vốn dĩ tôi không muốn công khai sớm như vậy, Giang Nhiễm là người ngoài ngành, tôi không muốn cô ấy phải đối mặt với mấy chuyện này.” Anh đã sớm nghĩ, đợi đến thời điểm kết hôn, dù đăng ảnh cưới thì cũng chỉ đăng bóng lưng thôi, tất cả đều vì bảo vệ quyền riêng tư của Giang Nhiễm. Không ngờ những phóng viên đó lại trực tiếp công bố ảnh của cô.



Tần Phàm lên tiếng: “Nếu đã lựa chọn hẹn hò với nghệ sĩ, tôi tin cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, hơn nữa chỉ cần cô ấy và cậu ở bên nhau thì không thể không bị phóng viên chụp được, không phải bây giờ thì cũng là sau này.”



Phong Kính biết anh ta nói rất đúng, đành phải thở dài: “May mà mẹ tôi đón cô ấy vào nhà ở, công việc của cô ấy cũng không cần ra ngoài gặp gỡ và tiếp xúc phức tạp với nhiều người.”



“Nhưng cô ấy không thể không ra ngoài mãi được.” Tần Phàm nói, “Đừng bảo vệ cô ấy kín kẽ thế, cô ấy không yếu ớt như cậu nghĩ đâu.”



Mấy ngày nay, Giang Nhiễm vẫn luôn rất kiên cường, mặc dù nhìn bề ngoài cô là một người con gái mỏng manh nhưng nội tâm rất mạnh mẽ.



Phong Kính cụp mắt không nói, không biết đang nghĩ gì. Tần Phàm cũng không nói về chuyện Giang Nhiễm với anh nữa, đổi sang đề tài khác: “Trên mạng nói cậu không đăng ảnh selfie thì không tin cậu đã tỉnh, có rảnh thì chụp một bức đăng lên Weibo đi. Mặt khác, trong khoảng thời gian này lời đồn về cậu rất nhiều, có cái còn vô cùng thái quá, tôi chuẩn bị tìm phóng viên để nghiêm túc phỏng vấn cậu, không trốn tránh nữa.”



“…” Phong Kính khẽ mím môi, “Giám đốc Tần, tôi vừa mới tỉnh lại mà.” Ý là anh ta đã vội vàng muốn bóc lột người bệnh sao?



Tần Phàm đáp: “Vậy tiếp tục để bọn họ thắp nến dưới Weibo của cậu đi.”



Phong Kính: “…”



“Phỏng vấn không quá dài, tôi sẽ yêu cầu bọn họ giới hạn trong vòng 10 phút.” Tần Phàm nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, “Cứ vậy trước đã, tôi về công ty, phía phóng viên liên hệ xong tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên, tôi cũng sẽ liên lạc với đoàn phim, để xem chừng nào thì cậu bắt đầu quay phim lại.”



Phong Kính: “…”



Anh quyết định từ hôm nay sẽ đổi tên cho Tần Phàm thành Tần lột da.