Cinderella 12 Giờ

Chương 54 : Đêm thứ năm mươi tư

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Sau đó Michelle cũng đến thăm Phong Kính, anh ta kích động đến mức rơi nước mắt. Mọi người nói chuyện trong phòng bệnh một lúc, sau đó y tá tới nói bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bảo bọn họ ngày mai lại đến.



Sắc mặt Phong Kính nhất thời trở nên khá vi diệu, anh không xác định buổi tối anh còn có thể biến thành Nhị Hoàng hay không, ngày thường ở nhà coi như xong đi, nếu trong bệnh viện mà biến thành Nhị Hoàng thì ngày mai đảm bảo sẽ lên hot search.



“Buổi tối để trợ lý ở lại chăm sóc tôi đi.”



Y tá: “Anh Phong yên tâm đi, buổi tối chúng tôi có người phụ trách trực đêm.”



Phong Kính vẫn kiên trì để Michelle ở lại: “Sinh hoạt ngày thường của tôi đều do trợ lý tôi xử lý, cậu ta hiểu tôi nên tiện chăm sóc tôi hơn.”



Đầu óc Michelle xoay chuyển, hiểu được anh đang lo lắng chuyện gì, dù sao anh ta cũng bị ảnh đế Phong cắn lên người hai lần rồi!



Vì thế anh ta vội nói: “Đúng đúng, tôi luôn đi theo bên cạnh Phong tổng, chăm sóc anh ấy chắc chắn sẽ tiện hơn các cô.”



Y tá hơi khó xử, dựa theo điều lệ của bệnh viện thì buổi tối không ai được ở lại, nhưng cân nhắc đến thân phận đặc thù của Phong Kính, việc không rời được trợ lý cũng là chuyện có thể châm chước. Cô ta cũng từng nghe nói những việc vụn vặn của ngôi sao đều do trợ lý làm giúp.



“Tôi sẽ đi nói lại với y tá trưởng xem cô ấy sắp xếp thế nào.”



Phong Kính nghe cô ta nói vậy, mỉm cười cảm kích với cô ta: “Cảm ơn.”



“… Không, không cần khách khí.” Ôi, anh ấy đẹp trai như vậy, tùy hứng chút cũng có thể được tha thứ!



Cuối cùng bệnh viện cũng đồng ý để Michelle ở lại chăm sóc Phong Kính, còn sắp xếp một cái giường nhỏ trong phòng bệnh của anh. Vì tác dụng của thuốc, buổi tối Phong Kính ngủ rất sớm, giữa chừng anh tỉnh lại một lần, địa điểm là trong phòng cũ của mình ở nhà họ Phong.



“…” Xem ra ma pháp vẫn không được giải trừ, có lẽ chỉ còn một cách là kết hôn thôi.



Đêm đã khuya, Phong Kính không biết bây giờ là mấy giờ, bốn phía im ắng, chỉ có hô hấp đều đặn của Giang Nhiễm. Anh nằm bên cạnh cô, dưới bụng là lớp chăn mềm mại. Dáng vẻ Giang Nhiễm trong bóng đêm lộ vẻ dịu dàng lạ thường, anh cứ ngắm cô ngủ như vậy, trong mắt dần dần lấp lánh ánh sao.



Buổi sáng tỉnh lại, trời đã sáng nhưng Michelle vẫn chưa đi, Phong Kính ngồi dậy hỏi anh ta: “Tối hôm qua tôi an phận không?”



Michelle: “Có thể vì bây giờ sức khỏe của anh còn yếu, hơn nữa lại uống thuốc nên buổi tối ngủ rất sâu, suốt đêm không tỉnh dậy.”



“Vậy là tốt rồi.”
Nếu truyền thông đã tung tin ra, anh cũng không cần phải giấu giếm khiến Giang Nhiễm và bản thân phải yêu nhau trong bóng tối nữa.



Cô chính là bạn gái anh, đây không phải chuyện gì xấu hổ không thể nói ra, mà hoàn toàn ngược lại, anh cảm thấy đây là chuyện anh muốn khoe ra cho cả thế giới biết.



Giang Nhiễm gật đầu: “Được.”



Phong Kính nắm tay cô, từ từ siết chặt: “Nhưng em yên tâm, về thông tin cá nhân của em, anh sẽ không tiết lộ nửa câu.”



Giang Nhiễm bật cười: “Những phóng viên đó rất lợi hại, căn bản không cần anh tiết lộ đâu.”



“…” Đúng vậy thật.



Đóng X trước mặt bạn gái đã thất bại. (1)



(1) Đóng X hay đóng B là viết tắt của từ “boast”: khoe khang, phô trương để thỏa mãn tính hư vinh.



“Có lẽ ngay cả con chó tên Nhị Hoàng nhà chúng ta cũng đã bị điều tra ra rồi đấy.”



Phong Kính: “…”



Tên này có lẽ không cần điều tra đâu, tùy tiện đoán thì tỉ lệ đoán trúng cũng rất cao.



Không biết tại sao, anh bỗng nhiên nhớ tới con chó Poodle ngày đó đến gần mình, còn gọi mình là Tiểu Hoàng.



Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian hôn mê này cứ như một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ anh hiểu được ngôn ngữ của loài chó, anh gặp được một con Poodle xinh đẹp và một con chó xã hội đen lang thang.



Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu anh.



Không biết hiện tại anh còn có thể hiểu tiếng chó nữa không nhỉ?



~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Tác giả: Cậu đoán xem.



Phong Kính: …:)