Cố Chấp Cuồng
Chương 1 :
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
Đêm khuya chìm xuống, chính là lúc vô cùng âm u, thời tiết xấu, ban đêm thường có
tuyết, tuy nhiên trong biệt thự có không khí âm áp, nhưng vẫn làm cho người
cảm thấy không khí lạnh. Rẻm cửa sổ trong phòng không có kéo kín, xuyên
qua khe hở có thể nhìn thấy bầu trời âm u bên ngoài và chải quét tuyết
và hạt giống thông qua các vết nứt, giống như có người liên tục ném vào
không khí, dạng như đường. Bên trong và ngoài chênh lệch nhiệt độ làm
cho trên Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôncửa sổ tụ lại một tầng hơi nước, một tầng hơi mỏng, mờ mờ ảo ảo, khiến
người khác không phân biệt được là hiện thực hay là cảnh tượng trong mơ.
Lục Tắc Linh nhẹ nhàng chuyển người, làm góc chăn bên cạnh người kẹp vào,
chăn nhung san hô mỏng này là cô mới vửa đồi không bao lâu, rất nhẹ
nhưng cũng cực kỳ mềm mại, chẳng qua là anh không có phát hiện.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có một chút ánh sáng mờ ảo rọi vào trong khe hở rèm cửa chiếu vào trong các đồ trang trí trong phòng. Lục Tắc Linh dựa
vào ánh sáng yếu ớt cẩn thân quan sát bóng dáng người đàn ông nằm bên
cạnh, cùng một kí ức giống nhau, sau khi anh thân mật thô bạo, liền quay lưng về phía cô. Như thể phân biệt rỏ ràng, im lặng tuyên bố về phía
cô, thế giới của anh, cô cả đời đều hi vọng với tới. Nhìn bóng dáng
trong bóng tối mông lung, Lục Tắc Linh có chút hoảng hốt, rõ ràng gần
như thế nhưng lại cảm thấy xa không thể chạm tới, rõ ràng quen thuộc như thế nhưng lại luôn cảm thấy xa lạ. Chính cô đều khó mà tưởng tượng ra,
cô và người đàn ông này đã sinh hoạt chung với nhau gần ba năm.
Không phải không xót xa, từ 21 tuổi đến 24 tuổi, tuổi xuân của người phụ nữ
là tốt đẹp nhất, giống như một dạng trang sách, lặng lẽ qua đi, kiên
quyết thế đấy.
Thịnh Nghiệp Sâm, cô cũng không biết mình rốt cuộc thương anh bao nhiêu, tất cả mọi người mắng chửi cô, nói cô là kẻ điên, có lẽ là, cô thương anh yêu đến không cần chính bản thân mình, ngay từ
đầu cô đã chính là kẻ điên. Cô biết anh vĩnh viễn không có khả năng cưới cô, cô cũng khôngDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn muốn thêm gì nữa, cô chỉ muốn cứ như vậy cùng anh một chỗ, cho dù là kẻ thù của toàn bộ thế giới.
Cô lặng lẽ xích sát lại gần anh, khẳng định anh híp thở ổn định, chính xác đã ngủ thiếp đi, hơi di chuyển một chút, dựa sát bên cạnh anh, đưa tay
xa cách ôm lấy eo gầy gò của anh. Cô muốn gần sát da thịt anh, mà lại sợ như thế đi quá giới hạn sẽ đánh thức anh dậy, cuối cùng chỉ dừng lại ở
da thịt anh với khoảng cách ước chừng mấy centimet, tượng tưởng cảm thấy chính mỉnh đang ôm lấy anh. Cực kỳ thân thiết với khoảng cách vô cùng
thân mật, giống như anh thật sự là của cô.
Như thế này, cũng đã làm cho cô thỏa mãn rồi.
Cô nghiêng nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại dán ở sống lưng của anh, vừa định
lại gần chút nữa, Thịnh Nghiệp Sâm đang ngủ say đột nhiên giật giật, cô
"Tự mình nấu vẫn yên tâm hơn nhiều." Lục Tắc Linh trả
lời rất ngắn gọn, cùng với đôi mắt cười, sẽ không khiến ngưới khác cảm
thấy lạnh nhạt.
"Chồng me thật là hạnh phúc." Chị dừng lại hỏi:
"Người lúc nào cũng mặc Tay phục là chồng sao, nhiều lần chị chạm mặt
anh ấy, cho là... con mắt anh ấy hình như không thuận tiện.....?"
Lục Tắc Linh không nói, chị ấy có chút lúng túng, lập tức giải thích nói:
"Chị không có ý gì khác, chỉ hỏi một chút, ôi chao cái miệng này, chồng
em rất tuần tú, chồng chị đều nói hai người là trai tái gái sắc, thật sự rất xứng đôi."
Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm vách bức tường thang máy, phía trước phản chiếu lại bóng dáng hơi chút vặn vẹo của cô, trên mặt Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôntrang điểm nhẹ, tóc có hơi lộn xộn, vừa rồi xách quá nhiều đồ, lên chiếc váy
cũng nhăn nhúm. Ba năm này, cô chủ yếu không ra khỏi cửa, Thịnh Nghiệp
Sâm cũng không mang cô theo đi đâu, khu nhà này liền là tất cả của cô,
suýt nữa cô quên mất cùng người khác gặp gỡ như thế nào.
Cúi đầu
nhìn nhìn mũi chân chính mình, nghĩ đến ở khu nhà này, nếu như sinh ra
bất kỳ lời đồn không tốt nào, chắc chắn Thịnh Nghiệp Sâm cũng sẽ tức
giận, cô nhéo lòng bàn tay chính mình, mồ hôi đầm đìa, cũng không biết
vì sao, cô đúng là khẩn trương không dứt.
"Cái kia.... ....... không phải.... ...... ... "
Chị khó hiểu: "Không phải? Cái gì không phải?"
Lục Tắc Linh lắp bắp sau một hồi vẻ mặt có chút đỏ bừng lên: "Cái kia không phải là chồng em......"
"Hả?"Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn
Lục Tắc Linh lúng túng ngẩng đầu lên, thấy được chị nhìn về phía mình ánh
mắt phức tạp. Cô hít một hơi sau, dũng khí nói: "Em chỉ là người phụ
trách sinh hoạch thường ngày cho tiên sinh, em là......."
Lục Tắc Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônLinh nói chậm, dừng nửa buổi mới nghĩ đến cách diễn tả, nhỏ giọng phun ra hai chữ: "Bảo mẫu....."