Cố Chấp Cuồng
Chương 2 :
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
Buổi sáng lúc nàng ra khỏi cửa, quản lý gọi nàng lại và đưa cho nàng một bức thư, Đơn đề
nghị thăng chức của nàng đã được duyệt(hoặc hết thời hạn thử việc) cô đã làm rất tốt, Cô chỉ cần tựh mang hồ sơ lên gặp ông chủ là có thể nhận
được việc. Bởi vì trước đó vài lần nhân viên đến nhà nhưng lại gặpDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn đúng thời điểm cô đi mua đồ ăn không có ở nhà, nên lần này cô chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Cô cẩn thận cầm cuốn tập chép lại địa chỉ công ty kia đối với Lục Tắc Linh mà nói có phần hơi xa, vì cùng Thịnh Nghiệp Sâm ở một chỗ, cô hoán toàn cô lập, ngay cả mọi người trong gia dình cũng nhận ra cô, cô đã quen vDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônới các hoạt động trong khu nhà năm tầng này, dần dần quên đi những thành phố thực sự rất lớn này.
Tùy tiện thu dọn một chút đồ, cô mang theo tài liệu đã được chuẩn bị tốt,
đi ra ngoài đến chỗ đợi xe buýt còn muốn đi tới công ty đó phải đi tàu
điện ngầm. Đương nhiên là Lục Tắc Linh ngây ngô ngồi trên tàu điện ngầm, cô mới cảm giác được cô đã rời xa thành phố này lâu lắm rồi.
Chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, có cha mẹ trẻ đưa con đến trường, có
cặp vợ chồng già đi ra ngoài, có những đôi tình nhân trẻ ôm thân mật, cô những sinh viên mệt mỏi phải làm ca đêm....... Mặc dù vẻ mặt của mỗi
người khác nhau, cũng không ra mặt khó chịu, trên mặt mọi người đều mang một mặt hướng về phía trước, vẻ mặt thật sự thỏa mãn. Không khác gì cô, một khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần mà trống rỗng nhìn về thế
giới này.
Chính cô đang ngẩn ngơ, nghe thấy tiếDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônng báo trạm của tàu điện ngầm mới biết đã đến mục đích của chính mình. Sau khi xem lại một chút giấy tờ, cô một mình đi chậm trên đường phố khu
thương nghiệp sầm uất này.
Cô đã không nhớ rõ chính mình bao
nhiêu năm chưa tới nơi này, chỉ cảm thấy ở đây thay đổi rất lớn, toàn bộ đều đã khác xưa trong ký ức của cô. Cô dừng lại bên đường đứng ở phía
trước cửa kính của cửa hàng, nhìn phản chiếu chính mình tự giễu, Đúng
vậy a, chính cô cũng không còn nhớ rõ bộ dạng của chính mình nữa rồi.
Thành phố này nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, khu rừng bê tông coi
trọng vật chất, có người nào sẽ để ý đến người cũ kỹ như mình chứ?
Đôi khi cô cũng sẽ nghĩ vớ vẩn, nếu như lúc trước không cố chấp như thế,
hoặc là cô sẽ không giống như bây giờ, cô độc tại thành phố này, một mực Cô Hồn Dã Quỷ phụ thuộc vào Thịnh Nghiệp Sâm. Nếu lúc trước cô không tự mọi thủ đoạn như thế, có thể kết quả sẽ không như vậy? Có lẽ Thịnh
Nghiệp Sâm sẽ tự dựa vào chính mình sinh tồn, hoặc cô, hoặc cô sẽ cùng
những người khác cùng một chỗ. Thế giới bọn họ không nên có bất kỳ đụng
chạm nào, không phải sao?
Trong đầu nảy sinh một chút hình ảnhDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn, suy nghĩ đến thế giới không có Thịnh Nghiệp Sâm, cô liển cảm thấy toàn thân lạnh run.
Bên cạnh đột nhiên một đôi tình nhân chen qua đây, mặc quần áo màu sắc
giống nhau, tình cảm ngọt ngào không cần phải nói cũng sẽ khiến người
khác cảm giác được. Họ kề đâu để sát vào trước tủ kình, nhìn chằm chằm
vào cặp nhẫn tinh xảo.
Cô gái làm nũng nói: "Chúng ta mua một đôi đeo đi?"
Chàng trai nhìn một chút: "Đây là nhẫn, cũng không có giá trị gì, đeo để làm gì?"
Cô gái nghe anh nói thế, không vừa ý, quyệt miệng nói: "Anh như thế nào
tầm thường như vậy hả? Ý nghĩ của nhẫn là nó dùng chất liệu nào sao? Em
thích chiếc nhẫn bạc này, em muốn mua nó thì sao?"
Cô giống như bị dội một chậu nước
lạnh, lập tức giật mình tỉnh dậy, chăn mỏng trên người trượt xuống, tên
làn da trắng nõn của cô còn dấu vết Thịnh Nghiệp Sâm tàn bạo, cảm thấy
nhục nhã anh nói với tài xế lời như thế, giống như một con dao nhọn cắt
vào da thịt cô.
Thịnh Nghiệp Sâm sẽ không để Lục Tắc Linh sinh
con cho anh, nhưng anh một lần lại một lần nữa cùng cô phát sinh quan
hệ, cô tập thói quen uống thuốc, chỉ muốn ở lại bên anh, càng lâu một
chút.
Không biết có phải hay không âm thanh kéo ngăn kéo tủ quá
lớn nên đánh thức Thịnh Nghiệp Sạm, hai là những viên thuốc bên trong lọ lắc lư quấy rẫy giấc ngủ của anh, anh nổi giận cúi người sang, giật lấy lọ thuốc trên tay LDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônục Tắc Linh, mạnh mẽ hướng về phía tường quẳng mạnh.
Lọ thuốc đập vô tường, viên thuốc bên trong rơi đầy trên mặt đất, âm thanh trong căn phòng tối khiến Lục Tắc Linh lo lắng cực độ.
Cô chịu đựng toàn bộ cơn tức giận của Thịnh Nghiệp Sâm, không hề lên tiếng, chĩ là ôm chặt bờ vai không hề động đậy.
Thịnh Nghiệp Sâm không giải thích bất kỳ nguyên nhân gì sau khi nén lo thuốc, anh nằm xuống lạnh lùng nói: "Đi ngủ."
Hai chữ giống như sóng gợn dập dờn, sau đó lại yên lặng như cũ.
Lục Tắc Linh cả đêm đều không ngủ, nhìn trần nhà thức tới sáng, cô rón rén
đứng dậy nhặt những viên thuốc trên mặt đất, giống như là chắp vá một
khối ghép hình lộn xộn, cho rằng mỗi một khối đều sai lầm, nhưng cuối
cùng vẫn không dừng lại, dù sao vẫn là tưởng tượng, có lẽ là đúng, có lẽ ngay sau đó sẽ hoàn chỉnh.
Nhặt xong toàn bộ viên thuốc, ngẩng đầu lên Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônthấy thịnh Nghiệp Sâm đã ngồi lên, biết rõ rằng anh không nhìn thấy, vẫn là
không tự giác có chút nhút nhát chống lại ánh mắt của anh.
Lục Tắc Linh mDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônấp máy môi, đánh bạo nói: "Hôm nay anh có muốn ăn sáng sớm không? Hôm nay
em làm món bạch trảm kê (một món ăn chế biến từ gà) mà anh thích."
Cô như là phạm nhân chờ tuyên án, nắm chặt tay, trong đầu suy nghĩ vô số
khả năng, cũng không biết qua bao lâu, cô không thấy Thịnh Nghiệp Sâm
nói gì, khẩn trương nói: "Không sao, anh bận nhiều việc không cần phải
để ý đến em."
Khóe miệng Thịnh Nghiệp Sâm giật giật, cuối cùng hất mặt đi, xỏ dép sờ soạng đi vào phòng tắm, cũng không quay đầu lại.
Lục Tắc Linh cười tự giễu, cảm thấy chính mình thật ngốc, ba năm, cư nhiên
còn có thể chờ mong anh có thể đáp trả. Anh không thích cô, toàn bộ thế
giới đều biết, căn bản là cô hủy đi toàn bộ khát vọng của anh, hiện giờ
cô còn có thể có được những thứ này đã là may mắn lắm rồi, cô không có
lòng tham tuyệt đối không.