Cố Chấp Cuồng

Chương 3 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Hồi tưởng lại năm 2008, lúc tất cả mọi việc còn chưa xảy ra.



Một năm không có gì khác lạ, Lục Tắc Linh đang học đại học năm hai, một

phòng ngủ sáu cô nương thì đã có năm người có bạn trai, ngược lại người xinh đẹp nhất là cô mà vẫn còn cô độc.



Thời tiết tháng mười, ở

trong phòng tắ sẽ bớt lạnh hơn, vì vậy tất cả mọi người cứ như tổ ong

xông vào nhà tắm. Giơ túi quần áo lên, xếp thành một hàng thật dài để

chờ tắm. Đứng trước Lục Tắc Linh là cô bạn tốt nhất của cô Hạ Diên kính, cô nhón chân lên nhìn phía trước một chút, tốc độ ngọa nguậy của đội

ngũ này thật sự rất chậm chạp, cô tức giận oán trách: "Cái trường rách

nát này, còn tự xưng là có trang thiết bị tốt! Ngay cả chỗ ngồi chờ

trong phòng tắm cũng không có, đã là thời đại nào rồi, còn phải luyện

người như vậy?"



Lục Tắc Linh vung qua vung lại cái bím tóc đuôi ngựa của cô, cười nói: "Kiên nhẫn chút được không, một lát nữa sẽ không chuyện gì."



"Thế nào mà không có việc gì chứ?" Hạ Diên Kính

đang nói, đột nhiên đảo tròn mắt, hạ thấp giọng nói: " Đột nhiên mình

lại nhớ ra, một lát nữa có thể sẽ có chuyện lớn đó, tên tử quỷ nhà mình

muốn mình cùng hắn ta đi mua chuột đó." Cô ríu rít nói, "Con chuột thì

lúc nào ms3 không mua được chứ! Nhưng hội trưởng ——" cô cố ý kéo dài hai chữ này ra: "Gọi mình buổi tối đi họp ! Mình làmi sao có thể không đi

chứ !"



Vừa nghe đến hai chữ "Hội trưởng", mắt Lục Tắc Linh bắt đầu gợn sóng, sáng rực lên, lập tức nịnh hót khoác tay Hạ Diên kính.



Hạ Diên kính biết cô sẽ phản ứng như vậy, cố ý trêu đùa cô: "Nếu như người nào đó lấy lòng mình, mình sẽ đau bụng ngay lúc đó luôn."



"Mình mời cậu ăn Ice Cream."



"Haagen-Dazs."



"Đồng ý."



Lục Tắc Linh cười đến không khép miệng lại được, dính lên vai Hạ Diên kính

làm bộ dạng người vợ nhỏ: "Mình biết câu tốt nhất mà!"



Hạ Diên

kính bày ra một bộ mặt chán ghét, phủi bả vai, cùng Lục Tắc Linh kéo dài khoảng cách, "Mắt của cậu nhất định bị mỡ heo dán lại rồi, chưa từng

gặp qua người nào như cậu."



Lục Tắc Linh không biết sống chết tiếp tục cười, tâm tình đã sớm bay đến buổi tối nay rồi.



Hạ Diên kính nhìn bộ dạng hết thuốc chữa của cô, lắc đầu một cái, hạ thấp

giọng hỏi cô: "Cậu nói thật cho mình biết, rốt cuộc cậu coi trọng Thịnh

Nghiệp Sâm là vì cái gì? Vì hắn ta đẹp trai? Gia thế tốt? Mặc dù hắn rất ưu tú, nhưng ở trường người như hắn ta vẫn có rất nhiều, mặc dù dáng

dấp của cậu so với mình có thua một chút xíu, nhưng mà ở trong trường

cũng rất nổi trội, làm gì mà cần phải nhất định sống chết với một gốc

cây như hắn, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Hôm nay biểu diễn rất tốt, quả thật khiến tôi được rửa mắt mà."



Lục Tắc Linh xấu hổ cười cười, cũng không biết nên trả lời như thế nào.



Chân mày Thịnh Nghiệp Sâm chau lên, rõ ràng là điệu bộ ngả ngớn,nhưng lại

không làm cho người khác cảm thấy không thoải mái, anh lại cười nói:

"Bản thảo là do Lục tiểu thư viết, đàn cũng là do Lục tiểu thư đàn, Lục

tiểu thư giúp ân tình lớn như vậy, tôi muốn mời một bữa cơm để cảm ơn,

xin hỏi Lục tiểu thư có thể nể mặt không?"



"Ừ." Tâm tình Lục Tắc Linh đã sớm hồi hộp, nhưng vẫn là cố làm ra vẻ dè dặt, chỉ gật đầu một cái.



Thịnh Nghiệp Sâm cũng không để ý đến phản ứng của cô cho lắm, chuẩn bị nói gì đó, điện thoại di động của anh liền reo lên. Anh cúi đầu nhìn điện

thoại một cái, ánh mắt chợt trở nên nhu hòa như nước, xoay người thấp

giọng nghe điện thoại.



Lục Tắc Linh khẽ nghiêng người, nghe được giọng nói dịu dàng, đứt quản của Thịnh Nghiệp Sâm nói với người ở phía

bên kia điện thoại: "Được, lát nữa anh tới đón em. . . . . . Ừ. . . . . . Ừ. . . . . . Hôm nay, anh mời một tiểu học muội ăn cơm. . . . . . Không cần để ý cách ăn mặc quá, ở trong lòng anh em chính là người đẹp nhất. . . . . . Được, được, được trong mắt cũng là đẹp nhất. . . . . ."



Không cần phải nói thêm cái gì nữa, Lục Tắc Linh đã biết thân phận của người

đó. Ánh sáng trong mắt như bị tưới một chậu nước lạnh, nhanh chóng dập

tắt, chỉ còn lượn lờ làn khói trắng.



Cúp điện thoại, Thịnh

Nghiệp Sâm xoay người lại, cười híp mắt trưng cầu ý kiến của cô, : "Dắt

theo người thân cô không để ý chứ?"



Mới vừa rồi giọng nói còn ôn hòa, nhưng Lục Tắc Linh lại một mực cảm thấy giọng nói dịu dàng này

không giống như lúc anh nói chuyện điện thoại, cô không biết khác nhau

như thế nào, nhưng cô lại theo bản năng cự tuyệt thừa nhận nó.



Thầm mến, là một người vui vẻ, cô cố ý nói mấy câu thuận miệng vô cùng dễ

nghe với anh, ánh mắt mừng rỡ như điên, mà anh, hoàn toàn không biết có

một cô gái yêu anh mãnh liệt đến thế.



Anh không hề che giấu yêu

thương của mình với một cô bé khác, thái độ thản nhiên như thế này, đối với Lục Tắc Linh, là một đã kích vô cùng lớn.



Nhẫn nại đè nén

khổ sở ở trong lòng, Lục Tắc Linh nở nụ cười, giống như thật sự không

thèm để ý tới nói: "Dĩ nhiên, học tỷ lợi hại như vậy! Em cũng vậy muốn

cùng học tập theo!"



Dứt lời, cô tự giác biểu hiện bộ dang hoàn mỹ, tự lừa dối chính mình.



Cô muốn học tập cái gì? Cái cô muốn học nhất , là làm cách nào đi vào

trong tim Thịnh Nghiệp Sâm, việc này, Diệp Thanh sẽ chịu dạy cô sao?