Cố Chấp Cuồng
Chương 11 :
Ngày đăng: 14:21 19/04/20
Tình trang yêu thầm
của Lục Tắc Linh, thực chất là đang tự dung túng cho chính mình, cô cam chịu, dung túng bản thân dần dần trầm luân, mất đi tâm trí. Sau khi mấy chị em cùng phòng biết được việc này, không ai vừa lòng với việc này
cả. Các cô ấy đều có bạn trai, nên rất thông cảm cho Diệp Thanh, không
có có cách nào tha thứ cho một người chen ngang như cô. Chỉ có Hạ Diên
Kính đồng ý nói chuyện với cô, nhưng không thể thân thiết như trước được nữa.
Nhìn cô một mình ăn cơm, múc nước, tắm rửa, Hạ Diên Kính đã nói: "Lục Tắc Linh, cậu nhìn lại mình xem,xem xem cậu trở nên đáng
thương như thế nào, đáng giá sao?"
Không cần thiết phải nói thêm
bất cứ điều gì hết, cô chính là một tấm gương. Cô hủy hoại hết tất cả
một chút quan hệ còn xót lại giữa Diệp Thanh và Thịnh Nghiệp Sâm, cắt
đứt phần tình cảm đã ràng buộc bọn họ, Diệp Thanh là người cao ngạo, sao có thể chấp nhận lỗi lầm to lớn như vậy, để cho chị ta biết được việc
này, mới có thể nói ra những lời đó. Cô không biết có đáng giá hay không , cô chỉ biết là, chỉ có như vậy mới có thể giữ Thịnh Nghiệp Sâm lại,
Cho dù anh hận cô, cô cũng sẽ không tiếc. Lúc Thịnh Nghiệp Sâm nói với
cô:"Có lẽ suốt đời cũng không trở về nữa", có ai biết được rằng, khi đó, cô sợ hãi đến nhường nào?
Ngày đó, bóng lưng rời đi của Diệp
Thanh rất quyết tuyệt, Thịnh Nghiệp Sâm cũng không đuổi the, anh ngã quỵ xuống đất, hai tay gắt gao túm lấy tóc, không ngừng gầm rú giống như dã thú. Lúc đó, chắc chắn anh rất đau khổ, chỉ vì sai lầm nhất thời, mà
phải trả cái giá lớn như vậy, phải mất đi người mà mình yêu thương nhất.
Lục Tắc Linh cũng đồng tình với anh, cũng thấu hiểu phần tình cảm sâu nặng
của anh, cô chính là một người ích kỷ, cô chỉ biết làm theo ý mình.
Anh không trách cô, cũng không hề nói bất cứ lời lẽ nặng nề nào, cô cũng
không biết qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm cuối cùng cũng đứng dậy , anh
đưa lưng về phía Lục Tắc Linh, cô thấy không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, thong thả nói: "tôi thật không may mà,
ngày đó tôi mơ mơ màng màng cảm thấy cô không phải Diệp Thanh, nhưng khi nghe được câu nói của cô, tôi còn tưởng mình may mắn, có lẽ chính là
vậy. Lúc cô rời đi, cô nói cô không trách tôi, tôi còn tưởng là mình may mắn, cô thật sự là cô gái tốt, vì thành toàn cho tôi mà phải ủy khuất
bản thân mình, tôi cảm thấy thật có lỗi với cô."
Anh cười chế
giễu: "Nhìn đi, trên cái này thế giới này làm gì có may mắn như vậy, ai
cũng nên trả giá vì hành vi của mình, nhưng mà thật không nghĩ tới, cái
giá lại lớn đến như vây." Anh dừng lại, cuối cùng mới nói: "Như vậy, cô
có thỏa mãn không? Chúng ta không ai nợ ai gì nữa rồi phải không?"
Lục Tắc Linh không trả lời, anh cũng không có nhẫn nại chờ cô trả lời. Anh
rời đi, không hề quay đầu lại, không thèm nhìn tới hai hàng nước mắt
đang chảy như mưa của Lục Tắc Linh. Cô cắn chặt môi, không muốn mình
ohat1 ra bất kì âm thanh nào, cô đã đạt được mục đích, cô còn khóc cái
gì nữa chứ? Chỉ cần anh không đi Mĩ, chỉ cần anh và Diệp Thanh chia tay
nhau, chẳng cần sợ không có cơ hội, với cô mà nói đây là tin tức vô cùng tốt, không phải sao?
Cô tưởng như vậy, cho rằng mọi việc sẽ phát triển giống như cô nghĩ, nhưng vài ngày sau đó, Thịnh Nghiệp Sâm vẫn
xin thôi học. Lục Tắc Linh không thể tin được tai mình, càng không thể
tin được Thịnh Nghiệp Sâm lại cố chấp như vậy. Cô kích động chạy đến nhà tìm Thịnh Nghiệp Sâm, lúc cô chạy đến cũng vừa lúc Thịnh Nghiệp Sâm
đang đống cửa cổng lại, thấy cô đến, anh hoàn toàn không thèm liếc nhìn
cô một cái, vô cùng hờ hững.
cô, cô giống như một cơn gió nhẹ, chạy về phía Thịnh Nghiệp Sâm.
Xe cộ xung quanh cũng ngừng lại, âm thanh bàn tán xôn xao truyền đến tai Lục Tắc Linh.
“Bây giờ, cậu ta rất cần không khí, cô thấy đó anh ta bị đè như vậy thì
không thể hô hấp được. Vừa hiếu khí vừa mất máu, không biết có qua khỏi
được không?"
"Xe cứu thương chậm quá, chờ xe cứu thương tới người cũng sớm không còn."
"Những việc như thế này nhiều lắm, tôi đã thấy mấy lần rồi ."
"Tự mình đâm vào trụ đường, tám chín phần là đang say."
"..."
Xe bị biến hình nghiêm trọng, cửa bị khóa lại, nàng thế nào đều kéo không
ra cửa xe, côcho rằng cô sẽ khóc , nhưng mà ngay lúc đó cô lại bình tỉnh đến lỳ lạ,cô nhặt một tảng đá trong bồn hoa, đập cửa xe, cô không biết
mình lấy đâu ra sức lực nhiều như vậy, chỉ một mình cô mà có thể kéo
Thịnh Nghiệp Sâm ra ngoài.
Cô rất gầy, nhưng lại có thể cỏng
Thịnh Nghiệp Sâm,ngay cả cô cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều sức
đến vậy. Thịnh Nghiệp Sâm giống như một con búp bê không sinh khí, xụi
lơ ở trên lưng cô, cô không biết anh có chết hay không, trong đầu cô
trống rỗng, cõng anh trên lưng, từng bước một đi về phía trước, dùng
thân thể đón xe, cũng không quản ánh mắt sợ hãi của người khác, bình
tĩnh nói với tài xế: "Bệnh viện gần nhất ."
...
Lúc Thịnh Nghiệp
Sâm bị đẩy vào phòng cấp cứu, Lục Tắc Linh mới có vài phần phản ứng, cả
người cô run lên, mặt cô, tay cô, thậm chí người cô lạnh như băng, giống y như lúc thịnh Nghiệp Sâm không chút sức lực nào nằm trên ai cô.
Ánh đèn đỏ chót của phòng cấp cứu thật chói mắt, cô run sợ nhìn chằm chằm,
dường như chính là lòng hiếu kỳ quật cường của một đứa nhỏ. Cả người cô
dính đầy máu, ai nhìn đều hấy ghê người, có bác sĩ và hộ sĩ muốn đi kéo cô đi kiểm tra, cô không biết khí lực ở đâu nhiều như vậy, ai kéo cũng
đều không đi, thậm chí còn thô lỗ đẩy ngã bác sĩ tốt bụng .
Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô chỉ biết là mình không thể rời đi, cô rất muốn biết kết quả.
Thịnh Nghiệp Sâm có đã chết rồi hay không?
Anh đã chết sao?
Anh, sẽ chết sao?