Cố Chấp Cuồng

Chương 10 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Lục Tắc Linh không nhớ được mình về nhà bằng cách nào. Đi hơn bốn giờ đồng hồ, rốt cuộc

cũng đi ra khỏi khu ngoại ô hoang vắng, lúc rạng sáng, Lục Tắc Linh co

rúm đứng ở trên con đường không một người đón taxi. Tuyết vẫn không

ngừng rơi, phủ trắng xóa , rơi vào người Lục Tắc Linh, cô giống như

người tuyết không có chút sức sống nào, đứng động đậy ở ven đường.



Xe cộ qua lại cũng không nhiều, thỉnh thoảng có vài chiếc xe taxi chạy vụt qua. Mãi cho đến khi Lục Tắc Linh sắp mất đi ý thức, mới có một bác tài xế trung niên chịu ngừng xe lại, đồng ý chở cô về.



Lục Tắc

Linh ngồi trong xe taxi ấm áp, bi thương mà nghĩ, cái mạng hèn mọn của

cô, bị như vậy mà cũng không chịu chết, tại sao không thể cứ như vậy mà

chết đi cho rồi? Nếu như chết rồi, có phải sẽ không còn đau khổ như thế

này nữa?



Trong xe đang phát tiếu mục âm nhạc đêm khuya, giọng

nói của phát thanh viên nữ nồng đậm và tình cảm làm giảm bớt cô đơn cho

những người mất ngủ, giọng nói ấm áp như đang dỗ dành từng linh hồn côn

đơn trong đêm tĩnh mịch. Nghe xong những cuộc điện thoại của những người gọi đến, cô ấy liền phát một bài hát của Đới Bội Ni bài《 Tình yêu mà bạn mong muốn 》:



. . . . . .



Mặc dù chưa bao giờ nghi ngờ nhưng em vẫn băng khoăn lo lắng



Anh chính là người duy nhất



Tha thứ cho em vì đã hoài nghi chính mình



Em hiểu anh yêu em, em giống như một đứa trẻ nghịch ngợm trong vòng tay anh



Người được yêu sẽ chỉ lệ thuộc vào ánh mặt trời đó để sinh tồn, giống như một đứa bé có được tự do



. . . . . .



Vừa như là một giấc mơ, vừa như thời gian đảo ngược lại, trong radio không

phải truyền ra giọng nói của Đới Bội Ni, mà là giọng nói nhẹ nhàng của

Diệp Thanh. Lục Tắc Linh cũng không phải đang ngồi trong xe taxi, mà là

đang trà trộn trong đám người, an tĩnh ngồi ở trong góc khuất của KTV.



Lúc Diệp Thanh cất tiếng hát, tất cả mọi người đều im lặng, cô ấy đưa lưng

về phía màn hình, ánh mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, đầy tình cảm, thậm chí

mang theo một chút xíu đau thương.



Lục Tắc Linh phát giác mình

đã sai rồi, vào giờ phút này, cô nhìn thấy được cái gì được gọi là đau

thương , bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm muốn đi, mà cô, cái gì cũng không làm

được.



Chúc anh hạnh phúc sao? Cô không thể nói ra, kể từ khi

biết anh muốn đi, thì hầu như đêm nào Lục Tắc Linh cũng gặp ác mộng mà

giật mình tỉnh dậy. Cô luôn là mơ thấy Thịnh Nghiệp Sâm ở bên tai cô mà
tình yêu của Thịnh Nghiệp Sâm!



Trong lúc này đây, trong đầu Lục

Tắc Linh nảy lên một ý nghĩ, thì ra cô đã sai. Cô oán hận Diệp Thanh,

hận cô ta ích kỹ không chịu thỏa hiệp, nhưng lại không có nghĩ đến,

những chuyện mà cô đã làm, thì cũng có khác gì Diệp Thanh đâu?



Lục Tắc Linh rón rén đi tới cửa sổ ở cuối hành lang của KTV, Diệp Thanh cũng đang đứng ở dó.



"Chị Diệp Thanh." Lục Tắc Linh nhẹ nhàng gọi tên của cô, nhưng cô lại không quay đầu lại.



"Chuyện vừa rồi cô đều nghe được hết!" Giọng nói của Diệp Thanh tràn đầy chắc

chắn, cô lúc nào cũng thông minh như vậy luôn làm cho người khác phải

xấu hổ.



"Có mấy lời, en vốn không muốn nói, em cho là chị sẽ

đợi, nhưng chị lại không làm được." Lục Tắc Linh ngẩng đầu lên, hít sâu

một hơi, mượn rượu để nói gằn từng chữ: "Nếu như chị không yêu anh ấy,

xin chị hãy để anh ấy cho em, em không thể để anh ấy đi như vậy. Bọn em

đã từng quan hệ với nhau , anh ấy không thể đi theo chị như vậy được."



. . . . . .



Cả thế giới dường như dừng lại, Lục Tắc Linh không hề cảm thấy xấu hổ, nặng nề thở thành từng tiếng.



Diệp Thanh nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, vô cùng tỉnh táo hỏi: "Cô ta nói thật sao?"



Lúc này Lục Tắc Linh mới tỉnh táo lại, cô quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận và khổ sở của Thịnh Nghiệp Sâm.



Thấy anh không đáp, Diệp Thanh lại hỏi: "Cô ta nói, có phải thật hay không?"



Lục Tắc Linh nắm chặt tay thành quả đấm, cô nín thở, một chữ cũng không dám lại nói, cô sợ mình sẽ mềm lòng mà thối lui. Cô không thể thu lại

những lời đã nói, một khi nước đã đổ thì không thể hốt lại được.



Hãy để cho cô hoàn thành cái việc tội lỗi này, đợi đến khi cô chết rồi, cô

sẽ tự chuộc tội, nếu cô còn sống, thì cô không có cách nào buông tay với Thịnh Nghiệp Sâm cả.



Cô rất xấu, vô cùng xấu, xấu đến mức không còn từ nào có thể diễn tả được nữa.



Tia sáng cuối cùng trong mắt Diệp Thanh rốt cuộc cũng bị dập tắt. Chị ta

bước từng bước bước đi tới. Lúc đi ngang qua Lục tắc Linh, khí thế vô

cùng mạnh mẽ, khiến Lục Tắc Linh muốn chạy trốn. Cuối cùng thì chị ta

cũng không nói gì, chỉ là đi tới gần Thịnh Nghiệp Sâm. Lạnh lùng mà

quyết tuyệt nói: "Rốt cuộc lần này, chúng ta có thể buông tay nhau rồi."



"Bốp——" một cái tát nặng nề vang lên, Diệp Thanh nhẫn tâm tát vào mặt Thịnh

Nghiệp Sâm: "Thịnh Nghiệp Sâm, anh hãy tĩnh táo mà nghe cho rõ, chúng

ta, hoàn toàn kết thúc."