Cố Chấp Cuồng

Chương 9 :

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Lục Tắc Linh không biết định nghĩa tình yêu của cô ra sao, cô không biết phải làm sao để

từ bỏ tình yêu cố chấp mà cô dành cho Thịnh Nghiệp Sâm.



Mặc dù

cô đã cố gắng làm tất cả, nhưng nó lại giống như một đôi giày không vừa

chân, cô cố mang thế nào cũng không được, cho nên chỉ có thể cắn răn

chịu đựng nhìn máu không ngừng chảy ra.



Mấy năm nay, những

chuyện đã qua lại thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu cô, cô luôn gặp ác

mộng, hầu như không đêm nào cô có thể ngủ ngon cả. Lúc Thịnh Nghiệp Sâm

không ở nhà, Lục Tắc Linh lại không ngừng làm việc nhà, chỉ co như vậy

cô mới có thể giảm bớt nổi sợ hải và sự trống rỗng ở trong lòng mình.



Cô lau nhà, chà thảm, rồi tháo áo gối bỏ vào máy để giặt, cô như một đứa

bé, nhàm chán đứng ở bên cạnh máy giặt, nhìn cái trục trong đó không

ngừng chuyển động, nhìn cái ga giường đầy hoa quấn lấy áo gối, hình như

chỉ có như vậy, cô mới có thể buông lỏng một chút.



Phòng này quá lớn, lớn đến nỗi cô có cảm giác như Thịnh Nghiệp Sâm không hề có ở đây, cô hầu như không cảm thấy được hơi thở thân thuộc của anh ở trong này.

Cô hốt hoảng lấy cái áo sơ mi mà Thịnh Nghiệp sâm vừa mới ra từ trong

sọt đồ bẩn ra, ôm nó thật chặt, tưởng tượng cái áo sơ mi này chính là

Thịnh Nghiệp Sâm.



Yêu là như vậy sao? Chắc chắn là không, chẳng

phải các nhà văn đều nói tình yêu làm con người ta hạnh phúc sao? Tại

sao cô chưa bao giờ thấy hạnh phúc?



Gần tối, Lục Tắc Linh bận

rộn làm một bàn đồ ăn lớn, biết rõ Thịnh Nghiệp Sâm sẽ không trở về,

nhưng cô vẫn cố chấp chuẩn bị. Thịnh Nghiệp Sâm là như vậy, cô càng hi

vọng anh trở lại, thì anh càng không về, mấy năm, việc này với cô mà nói đã thành thói quen rồi. Lúc sáu giờ, cô dọn bát đũa ra bàn, động đũa

trước, cô giống như một kẻ điên hiu quạnh, nhìn chỗ ngồi trổng rổng mà

Thịnh Nghiệp Sâm hay ngồi, dịu dàng nói: "Nghiệp Sâm, ăn cơm."



Giống như anh thật sự đang ở đây vậy. Nhưng, đáp lại cô, chỉ có âm thanh của bát đũa va chạm vào nhau.



Việc này đã kéo dài được ba năm nay rồi, Lục Tắc Linh cũng không nhớ rõ nó

xảy ra bao nhiêu lần. Có lẽ, cô đang dần trở nên điên loạn, cô không làm sao tỉnh lại được, cứ như vậy mà tuột xuống hơn, đến một ngày, cô thật

sự điên lên, thật sự đắm chìm trong cái thế giới đó, thật sự quên hết

mọi thứ, thật sự không cần Thịnh Nghiệp Sâm, có lẽ, đến lúc đó cô mới

thật sự được giải thoát.



Cô yên lặng ngồi ăn cơm trắng, chuyên

chú đến nỗi ngay cả khi Thịnh Nghiệp Sâm trở về cũng không phát hiện.

Cho đến lúc tài xế mở miệng nhắc nhở cô: "Lục tiểu thư, Thịnh tiên sinh

trở lại."



Cô ngẩng đầu lên, thật sự nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm

đang đứng ở đó, cô nghi ngờ mình lại sinh ra ảo giác, dùng sức mở trừng

hai mắt, phát hiện đúng là Thịnh Nghiệp Sâm đang ở đây, nhất thời sợ tới mức quên cả thở, cô nhanh chóng đứng lên, như một cơn gió bước lại gần

anh, lấy dép ra, đưa cho Thịnh Nghiệp Sâm.




Cô kéo chặt cái áo khoát mỏng trên người lại,mở cửa xe.



"Cô thật sự không hề thay đổi chút nào."



Tiếng xe gào thét chạy đi, Thịnh Nghiệp Sâm nói câu sau cùng.



Thời tiết vô cùng lạnh lẽo, vì phối hợp với bộ đồ trên người, nên Lục Tắc

Linh dù có lạnh cũng không mang tất chân, trên người cũng chỉ khoác một

cái áo khoác mỏng, tuyết như kéo bông gòn bay phất phơ, càng rơi xuống

càng lớn,phủ trắng cả một vùng, rơi xuống giữa lộ và hai hàng cây xanh

bên đường, một mãnh trắng xóa trải dài, hòa lẫn vào cùng ánh đèn.



Tay của cô lạnh cóng, điện thoại mới vừa lấy ra liền bị rớt xuống đất n.



Bông tuyết rơi vào cái màn hình màu đen, hình dáng vuông vức, từng chút từng chút một, tầng tầng lớp lớp, giống y như mạng nhện. Cô từ từ ngồi xổm

xuống, nhặt điện thoại lên, hơi thở ấm áp của cô làm cho những hạt tuyết tan thành hơi nước, y như nước mắt rơi xuống chân cô.



Lạnh không? Không lạnh.



Cô cố gắng đảo đảo danh bạ, nhưng không biết gọi cho ai, bị chúng bạn xa

lánh chính là cảm giác như thế này, cô nên biết, sớm phải biết sẽ như

thế này.



Trong đầu không ngừng vang lên câu nói lúc nãy của Thịnh Nghiệp Sâm .



"Cô thật sự không hề thay đổi chút nào."



Cô không thay đổi, một chút cũng không thay đổi, mặc kệ là ba năm trước

đây hay là ba năm sau này, đều muốn bảo vệ anh. Không cho phép bất luận

kẻ nào nói xấu anh dù chỉ một câu, tất cả đều là bản năng.



Cô vĩnh viễn xem anh như là thần tiên, mặc dù anh vứt bỏ cô như đôi giày cũ.



Ba năm trước sau khi xảy ra sự cố đó, Hạ Diên kính đã hỏi cô: "Cậu có hối hận không?"



Cô cố chấp lắc đầu: "Không hối hận, cho dù anh ấy nhẫn tâm hủy hoại khuôn mặt của mình thì mình vẫn yêu anh ấy."



Khi đó ánh mắt của Hạ Diên Kính nhìn cô tràn đầy thất vọng, người bạn cuối

cùng của Lục Tắc Linh, Hạ Diên Kính cũng rời đi, tất cả mọi người không

cách nào tha thứ cho hành động của cô.



Lục Tắc Linh nhớ tới câu

nói cuối cùng của Hạ Diên Kính, cô ấy nói: "Một ngày nào đó cậu sẽ phải

hối hận, cô cứ cố chấp như vậy sẽ hủy hoại cuộc đời cậu, cũng hủy hoại

anh ấy."



Ba năm, cuối cùng cô cũng hiểu được, sự cố chấp của cô đã phá đi chút ấn tượng đẹp cuối cùng của cô trong lòng Tịnh Nghiệp Sâm.



Cô có hối hận không? Hối hận, nhưng có thể làm gì được chứ? Trên thế giới

này, không có cách nào làm thay đỗi những chuyện đã xảy ra.