Cố Chấp Cuồng

Chương 13 : Cố chấp cuồng

Ngày đăng: 14:21 19/04/20


Bản tính con người vốn đều là ích kỷ , Lục Tắc Linh nói dối không chóp

mắt với Diệp Thanh, cô cũng đã có thể dự liệu được con đường phía sau sẽ đầy chông gai.



Sau khi Diệp Thanh đi, vô số lần Thịnh Nghiệp Sâm chất vấn Lục Tắc Linh. Anh không thể lý giải được tại sao Lục Tắc Linh lại cố chấp như vậy, sự oán hận của Lục Tắc Linh với Diệp Thanh không thể diễn tả bằng lời nói. Anh hối hận việc đêm hôm đó, hối hận vì lúc đó không đủ kiên cường. Anh và Lục Tắc Linh đều giống nhau, đều đi vào ngõ cụt, anh hết lần này đến lần khác nghĩ tới những chuyện đã qua, nhưng vẫn không chịu chấp nhận

sự thật. Anh dùng vô số vẻ mặt hỏi Lục Tắc Linh, yếu ớt, giận dữ, bình

tĩnh, tuyệt vọng. . . . . . Lục Tắc Linh thủy chung trầm mặc. Cô không

biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô cũng chỉ làm theo những gì trái tim cô muốn.



Từ lúc Thịnh Nghiệp Sâm bị mù thì tính khí càng ngày càng xấu, giận dữ

khác thường. Anh cho là Diệp Thanh rời đi đều là do Lục Tắc Linh. Anh

hận Lục Tắc Linh, mà Lục Tắc Linh lại cứ không chịu đi, ngày đêm cực

nhọc chăm sóc cho anh, mắng thế nào, nhục nhã cô thế nào cô cũng không

chịu đi. cô nhận hết tất cả tức giận của anh, thay thế ánh mắt cho anh,

chăm sóc anh rất cẩn thận, ngay cả bảo mẫu cũng phải thán phục.



Bởi vì Thịnh Nghiệp Sâm không nhìn thấy gì, nên rất nhạy cảm và đa nghi, hơn nữa còn rất ghét việc cha mẹ mình hòa thuận với Lục Tắc Linh, còn

anh Lục Tắc Linh có rất nhiều mâu thuẫn, bị buộc thừa nhận sự tồn tại

của cô, làm anh càng thêm ghét cô, nhưng lại không thể rời khỏi cô, anh

đã quen được cô khom lưng chăm sóc chu đáo, nhưng nhiều lúc, lại cảm

thấy vô cùng khó chịu, lúc anh tỉnh táo thì luôn rất ghét Lục Tắc Linh,

nhưng đến khi yếu ớt thì lại tìm đến cô. Bác sĩ và bảo mẫu đầu cảm thấy

anh thật kỳ quái, Lục Tắc Linh luôn xuất hiện những lúc thích hợp, sợ

Lục Tắc Linh hầu như không thể ứng phó nỗi với tâm trạng thất thường của anh, cô thì không hề suy nghĩ phức tạp, chỉ cần anh để cho cô ở lại, cô sao cũng được.



Trong đầu anh có máu bầm nên cần phải ở lại theo dõi, các bác sĩ chữa

trị cho anh rất cẩn thận, các chuyên gia tới từ bắc kinh cùng bác sĩ ở

bệnh viện đã hội chẩn, cuối cùng đưa ra kết luận, cần giải phẫu,



nhưng giải phẫu hộp sọ có tính nguy hiểm cao, ai cũng không dám mở miệng nói cho nhà họ Thịnh biết, dù sao gia đình này chỉ có một người con

trai , nếu như có chuyện gì không may, thì ai dám chịu trách nhiệm?



Anh vẫn ở bệnh viện quan sát, những lúc đầu đau dữ dội, anh sẽ trở nên vô cùng nóng nảy.



Ngày đó Hạ Diên Kính tới bệnh viện , Thịnh Nghiệp Sâm đang phát bệnh, cơ thể anh đã gần như bình phục, nên sức lực rất lớn, nên lúc anh điên lên không



ai ngăn cản được, một tay anh đẩy ngã cái tủ, mà Lục Tắc Linh muốn đỡ

lấy cái tủ, tránh cho Thịnh Nghiệp Sâm bị đụng trúng, nhưng cô không đủ

sức, không đỡ nổi, không chỉ không vịn được, mà còn bị cái tủ đó đè lên.
thương chút nào. Cô gần như chết lặng? Mấy năm này, những lời như thế

này cô nghe riết thành chai rồi, anh vô số lần muốn cô biến đi, nhưng

không có lần nào anh thật sự đóng cửa lại, không cho cô vào.



Cô nghĩ, anh cũng có chút không đành lòng với cô, có lẽ không mang theo

bất kỳ tình cảm nào, chỉ là bản năng lương thiện của một con người mà

thôi, nhưng đối với cô mà nói, như vậy cũng quá đủ rồi.



Rửa mặt xong, Lục Tắc Linh thận trọng lên giường, giường rất lớn, cô như thường ngày vùi mình ở góc giường, cô rất gầy, cao khoảng 1m66, chỉ

nặng có ba mươi mấy kí, gầy tới nỗi nhìn không ra hình người nữa, nhẹ

nhàng trên giường không bất kì một tiếng động nào. Cô co người, tư thế

giống như thai nhi trong bụng mẹ, không nhúc nhích, an tĩnh ngủ say.



Giống như là đang nằm mơ, sau lưng đột nhiên truyền đến một cơ thể ấm

áp, ấm áp tới nỗi cả tay chân cô cũng cảm nhận được. Cô không dám động,

cũng không dám mở mắt ra, lại không dám khóc, cô sợ tất cả chỉ là một

giấc mơ, sợ nhúc nhích thì cô sẽ tỉnh lại. Cô cố gắng cảm thụ sự ấm áp

từ lồng ngực của Thịnh Nghiệp Sâm, giống như có một ngọn lửa hừng hực

cháy lên từ trong linh hồn hèn mọn mà cô độc của Lục Tắc Linh. Xua đuổi

tất cả mọi bi ai tràn ngập trong cơ thể cô.



Anh thở đều đều, ngủ thiếp đi, có lẽ anh lại mở thấy Diệp Thanh rồi,

giống như mấy năm nay rất nhiều lần như vậy, theo bản năng mà ôm cô, che chở cho cô, trong mộng nỉ non tên của người khác.



Nhưng cô lại đắm chìm trong nó, cứ như vậy vạn kiếp bất phục rơi vào cái lưới bất tận, một lần trong đầu lại nhớ lại lần đầu tiên anh dịu dàng

với cô.



Cho dù lúc đó anh nói không được lưu loát, nhưng anh lại xem cô như một bảo vật.



Anh nói cảm ơn cô vì đã giao tất cả của cô cho anh, nói sẽ yêu cô cả đời cũng sẽ không rời bỏ cô.



Thật là những lời nói ngọt ngào nhất, kiếp này cô cũng sẽ không thề nào

nghe lại được những lời nói như thế này được nữa, cho dù không phải nói

cho cô, vậy thì đã sao?



Cô không quan tâm, thật sự không quan tâm.